Chương 1543
Trong lòng cô ta có ngàn vạn lời muốn nói với Cao Phong, nhưng lúc này lại không nói được lời nào.
Cô ta từng thốt ra lời hùng biện rằng cho dù Cao Phong ở thành phố Hà Nội đã kết hôn, chỉ cần cô cố gắng thì không có bức tường nào mà cô ta không phá được.
Cô ta còn nói răng dù có bị mắng là tiếu tam thì cũng không quan tâm, vì người mình thích thì cho dù bị nói xấu cũng không quan tâm, còn nói rất thích? Tuy vậy đến bây giờ, Nam Phương Minh Nguyệt lại không thể nào nói lời hùng hôn như lúc trước được nữa.
Ánh mắt dịu dàng của Cao Phong dành cho Kim Tuyết Mai đã giúp cho Nam Phương Minh Nguyệt hiểu ra rằng cô ta sẽ không có bất kỳ cơ hội nào với anh.
Nam Phương Minh Nguyệt không đủ can đảm để cạnh tranh với Kim Tuyết Mai.
“Tôi đi đây”
Nam Phương Minh Nguyệt xoa mũi, giả vờ không thèm để ý nói.
Cao Phong dừng lại một chút, gật đầu đáp ứng: “Được!”
“Anh!”
Miệng Nam Phương Minh Nguyệt giật giật, cô ta muốn nói nhưng lại thôi, sau đó xua tay giả vờ nói: “Anh đi đi”
Nói xong, Nam Phương Minh Nguyệt mặt không biểu cảm, muốn đi ngang qua người Cao Phong.
Thế nhưng, khi đi ngang qua Cao Phong, Nam Phương Minh Nguyệt đột ngột dừng lại rồi nhào về phía Cao Phong.
“Soạt!”
Nam Phương Minh Nguyệt vòng tay ôm chặt cổ Cao Phong, cả cơ thể cô ta ép sát vào Cao Phong.
Cao Phong thân thể cứng đờ, hai tay chậm rãi giang ra, nhưng vẫn không có vươn ra ôm lấy Nam Phương Minh Nguyệt.
Cơ thế Nam Phương Minh Nguyệt không ngừng run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nức nở của cô ta.
Một giây tiếp theo, Nam Phương Minh Nguyệt đột nhiên mở miệng và cắn mạnh vào vai Cao Phong.
“Shh!”
Cao Phong hít vào một hơi, nghiền răng không nhúc nhích.
Nam Phương Minh Nguyệt vội vàng há miệng ra, ôm lấy Cao Phong mà khóc, cảm xúc không thể kìm nén được nữa.
“Anh tại sao lại nói dối tôi, tại sao lại muốn gạt tôi chứ! Tôi đã chấp nhận anh, nguyện ý để anh vào thế giới của tôi, nhưng tại sao anh vào thế giới của tôi rồi chơi đùa như vậy, như vậy vui lắm sao? Anh có biết tôi cảm thấy thế nào sau khi biết được thân phận của anh hay không? Tôi chưa bao giờ thích người khác.
Trong đời tôi chỉ thích hai người, một người là Cao Vũ và một là Cao Phong! Nhưng bây giờ, anh lại nói cho tôi biết hai người này thật ra là cùng một người, là cùng một người đó, rốt cuộc là anh muốn tôi sống như thế nào đây!”
Nam Phương Minh Nguyệt khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi trào ra, tất cả những bất bình và đau buồn tất cả vào lúc này đều bùng lên.
Thứ tình cảm day dứt bấy lâu nay cũng bùng nổ không còn giữ được nữa.
Cao Phong khẽ thở dài nói: “Thực xin lỗi.”
“Anh không cần phải nói xin lỗi tôi, tại sao anh lại muốn nói xin lỗi tôi, thứ tôi muốn không phải là câu xin lỗi này, không phải…Tôi chỉ muốn…Tôi không muốn gì cả, tôi không muốn nữa.Là tôi tự làm, tự chịu.”
Nam Phương Minh Nguyệt chậm rãi buông Cao Phong ra, hai mắt tối sầm, cúi đầu im lặng, chậm rãi xoay người.
Ngay sau đó cô ta quay lại, hỏi: “Tôi muốn chiếc mặt nạ của anh để làm kỷ niệm, có được không?”
Khi cô ta nói, trong mắt Nam Phương Minh Nguyệt ánh lên Sự cầu xin.
Cao Phong im lặng một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Một số việc nếu đã qua rồi, thì cứ để chúng qua đi”
Cao Phong cuối cùng cũng từ chối Nam Phương Minh Nguyệt.
Nhìn thấy vật sẽ nhớ về người.
Nếu Nam Phương Minh Nguyệt cầm đồ của Cao Phong trong tay, thì sẽ càng khó thoát ra khỏi tình cảm này hơn.
“Nếu thích một ai đó, thì cũng không nhất thiết phải ở cùng nhau.”
Nam Phương Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói, giọng điệu đầy ẩn ý.
Cô ta giấu thật sâu câu nói vừa rồi trong lòng, sau đó chậm rãi xoay người.
Nếu thích một ai đó, làm thế nào có thế sẵn sàng để người đó ở bên người khác đây? Vào lúc này, một giọng nói truyền đến ngăn bước chân của Nam Phương Minh Nguyệt.