RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1552

Khi biết thành phố Hà Nội đến là chỉ có chín chết một còn, anh căn bản là không thế để người ta đến chịu chết.

Quan trọng nhất là, anh làm gì có “hàng nóng”

chứ đừng có nói là mấy loại vũ khí gây sát thương lớn như bom.

“ý của chú Lâm là ở thành phố Hà Nội này thì trừ cháu và Cao Bằng thì còn một thế lực thứ ba tồn tại?”

Cao Phong hơi hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Lâm Vạn Quân.

Dưới màn đêm u tối, bên trong xe cũng chỉ lờ mờ sáng, Cao Phong nhìn góc nghiêng của Lâm Vạn Quân, tự nhiên thấy mình chưa bao giờ nhìn thấu được người này.

Dù là tâm nhìn xa hay là bố cục các vị trí đều khiến cho Cao Phong thúc ngựa phi không kịp.

Người như vậy, nếu ngồi ở vị trí quân sư chắc chắn sẽ là một người quân sư tài ba, có thể so với Khống Minh Gia Cát Lượng.

Nhưng nếu người như thế mà có tâm tư khác thì liệu sẽ nguy hiểm đến mức nào? “Tôi đã hỏi Long Tuấn Hạo về bọn họ.

Nếu chuyện này không phải do cậu Phong sắp xếp, thì có lẽ đã có một thế lực thứ ba xuất hiện ở thành phố Hà Nội.”

“Vê phân mục đích của bọn họ là gì, tôi hiện tại cũng chưa nghĩ ra.”

Lâm Vạn Quân nhẹ gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Cao Phong nhanh chóng nghĩ qua, anh thật sự không ngờ có thế lực bên thứ ba sẽ xuất hiện.

Đi tấn công Công Viên Bảo Phong thì chắc cũng có thù với Cao Bằng?Kẻ thù của kẻ thù…

chính là bạn! Nghĩ đến đây, trong lòng Cao Phong rung động, trong đầu chậm rãi hình thành một ý tưởng.

“Chú Lâm không cân suy nghĩ nhiều, đó là người do ta sắp xếp.”

Cao Phong nhẹ nói.

“Thật sự là người của cậu Phong? Cậu còn có quân bài khác chưa lật sao?”

Lâm Vạn Quân vui mừng.

“Đương nhiên.”

Cao Phong cẩn thận quan sát biểu hiện của Lâm Vạn Quân.

“Được, được rồi, những người đó bây giờ đang ở đâu?”

Lâm Vạn Quân hỏi theo bản năng.

“Họ nên ở nơi họ cần.”

Cao Phong thản nhiên đáp.

Lâm Vạn Quân sửng sốt, nhấn phanh, sau đó quay lại nhìn Cao Phong, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và sự khó hiểu.

Nhưng Lâm Vạn Quân rốt cuộc cũng không nói gì nhiều.

“Được rồi, là người của cậu Phong, tôi sẽ không truy cứu.”

Lâm Vạn Quân nhẹ gật đầu, lái xe tiếp, không nói gì thêm.

Bên trong xe, anh ngay sau đó cũng im lặng, tạo cho người ta cảm giác áp lực.

CaoPhong vươn tay mở cửa sổ xe, nhìn cảnh vật hai bên đường của thành phố Hà Nội.

Anh cố ý nói vậy chỉ để cho Lâm Vạn Quân biết răng Cao Phong vân còn một lá bài tẩy mà anh chưa sử dụng.

Nếu Lâm Vạn Quân thực sự có ý nghĩ gì khác, ông ta nhất định sẽ sợ hãi.

Nếu Lâm Vạn Quân không có vấn đề gì, thì lời nói của Cao Phong sẽ không ảnh hưởng gì đến ông.

Lúc này, Cao Phong không nghĩ tới có nhiều chuyện liên quan đến nhau.

Một viên đá nhỏ trên đường có thể khiến mọi người bỏ qua.

Và một điều tưởng chừng như không đáng kể, đôi khi nó có thể tiếp tục ấp ủ và lớn lên cho đến khi gây ra những hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Lâm Vạn Quân đưa Cao Phong đến khu nhà ở cao cấp Bồng Thiên và sau khi nói một vài lời, ông ta chuẩn bị rời đi.

Cao Phong nhìn Lâm Vạn Quân sắp lên xe, đột nhiên hỏi: “Chú Lâm, điều gì đã gây ra cái chết của ông tôi?”

Lâm Vạn Quân đột ngột khựng lại, sau đó chậm rãi quay người lại, đứng lại và nói: “Đó là một căn bệnh đột ngột ấp tới và ông ấy đã qua đời trước khi có thể chữa trị”

Trong khi Lâm Vạn Quân đang nói, Cao Phong vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Vạn Quân và những thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của anh ta.

Mặc dù trong suy nghĩ của Lâm Vạn Quân, nếu bạn không muốn người khác phát hiện ra bất cứ điều gì, thì bạn chắc chắn không được bận tâm đến nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi