RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1553

Tuy nhiên, Cao Phong quan sát kỹ cảng, phát hiện trước khi Lâm Vạn Quân nói những lời này, trong mắt ông vẫn có chút do dự.

Cao Phong không biết sự do dự này có ý nghĩa gì, nhưng anh đã chắc chắn rằng cái chết của Lão Lục không đơn giản như Lâm Vạn Quân nói.

“Bệnh đột ngột sao? Sau đó không khám nghiệm tử thi chứng minh tìm nguyên nhân sao?”

Cao Phong hơi nắm chặt lòng bàn tay.

Ánh mắt Lâm Vạn Quân lại lóe lên một chút do dự nhưng ông nhanh chóng trở lại như cũ, nói: “Cậu Phong, lão công đi rồi, cậu cũng đừng quá quan tâm.”

“Nhưng lần trước tôi còn chưa được gặp ông nội.

Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước khi ông ấy mất.”

Cao Phong khẽ nghiến răng, bình tĩnh nói.

Lâm Vạn Quân lần này im lặng gân nửa phút rồi mới ngẩng đầu nhìn Cao Phong hỏi: “Có phải Cao Bằng đã nói gì với cậu phải không?”

“Không, cháu chỉ hỏi anh ta về Cao Anh Hạo.”

“Chú Lâm có ý tứ gì sao? Có cái gì mà cháu không biết sao?”

Cao Phong giả bộ khó hiểu hỏi.

Lâm Vạn Quân khẽ lắc đầu, sau đó nói: “Không sai, có một số việc, nhưng thời điểm chưa tới.”

Nghe vậy, trong mắt Cao Phong rốt cuộc cũng lóe lên một chút buồn bực.

Liệu khi đến lúc, Lâm Vạn Quân sẽ hoàn toàn ngả bài với mình, và sau đó xảy ra tranh chấp? Anh không muốn chấp nhận điều này, người mà anh luôn tin tưởng cuối cùng lại là con quỷ nằm vùng lớn nhất, trong lòng lại có một kế hoạch rất lớn, ai có thể không lạnh sống lưng? Cao Phong không muốn tin, nhưng những việc Lâm Vạn Quân đã làm và thái độ không bình thường của Lâm Vạn Quân vừa rồi khiến Cao Phong phải suy nghĩ nhiều hơn.

“Lúc nào là thời điểm thích hợp?”

Cao Phong nhẹ giọng hỏi, đè nén lòng mình.

“Chắc là cũng nhanh thôi, cậu Phong à, thật sự là chút đáp án nhỏ nhỏ này chính cậu nên tự đi tìm sẽ tốt hơn” Ánh mắt Lâm Vạn Quân vô cùng chân thành khi nhìn Cao Phong.

Cao Phong trâm ngâm hai giây, sau đó gật đầu nói:

“Cũng được!”

Nói xong câu đó, Cao Phong xoay người lên núi.

“Cậu Phong, ngày mai chúng ta có thể tập hợp các tổ chức rồi, tốt nhất là có thể chạy suốt ngày đêm để tới thành phố Đà Nẵng”

“Trên thế giới không có tường nào mà không lọt gió, chuyện này của thành phổ Hà Nội sẽ không giấu được lâu nữa đâu, phải nhanh chóng sắp xếp đi thành phố Đà Nẵng, để tránh phát sinh tình huống khác”

Lâm Vạn Quân tiến lên hai bước, hô to với bóng dáng đứng ngoài của Cao Phong.

“Tôi biết rồi.”

Cao Phong cũng không quay đầu lại, nói: “Trong lòng tôi tự nhiên có kế hoạch, ông không cần xen vào.”

Lâm Vạn Quân trừng lớn ánh mắt, trong mắt hiện lên tia mất mát, sau đó gật đầu đồng ý.

Cao Phong cất bước lên núi, Lâm Vạn Quân đứng ở dưới chân núi nhìn Cao Phong.

Nhìn thấy hình ảnh mỗi bước đi của Cao Phong, thân thái trong mắt Lâm Vạn Quân càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

Thẳng đến khi thân ảnh Cao Phong vào tầng cao nhất của căn biệt thự, Lâm Vạn Quân mới xoay người lên xe, lái xe rời đi khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

“Cậu Phong!”

Xung quanh tầng biệt thự cao cấp được bảo vệ bởi không dưới ba mươi người chiến sĩ nhà họ Cao.

Những người này tất cả đều mang súng trên vai, đạn lên nòng, mỗi người được lắp ráp trang bị hoàn mỹ nhất.

Long Tuấn Hạo nghĩ hết tất cả mọi biện pháp, tại Tam Giác Vàng lấy được không ít đồ tốt, đương nhiên là sẽ tăng cường cho bên này để Cao Phong sử dụng.

“Vất vả rồi, chú ý chia giờ nghỉ ngơi, đợi lát nữa anh em trực ca khuya hôm nay sẽ có anh Thành mang bữa ăn khuya đến cho mọi người.”

Cao Phong cười vỗ vỗ bả vai một gã chiến sĩ.

“Tuân lệnh thưa cậu Phong!”

Mọi người đều gật đầu lên tiếng trả lời.

Cao Phong gật gật đầu, vừa mới đi vào trong sân, anh theo bản năng đột nhiên ngẩng đầu.

Nhờ ánh trăng tỏa sáng trên trời, Cao Phong nhìn thấy một cô gái đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng đang ngồi bên mép mái biệt thự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi