Chương 1585
Nhưng mà nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng từ trước đến nay không tranh quyền thế, ít ra là ngoài mặt là như thế, cũng rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.
Có nhiều mối quan hệ chỉ có giao tình, chứ không có qua lại.
Nếu nhà họ Cao đã mời những thế lực này, vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
“Sẽ xảy ra chuyện lớn gì chứ nhỉ? Chẳng lẽ… là Cao Anh Hạo muốn lên làm gia chủ nhà họ Cao?”
Cao Phong không nhịn được nghiền ngẫm cười một tiếng, vốn dĩ trong lòng anh đã rất chờ mong, bây giờ còn chờ mong thêm mấy phần nữa.
Trường hợp náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu Cao Kình Thiên anh được.
“Mọi người tụ họp trước, tôi, sẽ tới sau.”
Cao Phong nghiền ngẫm cười một tiếng, sau đó khẽ nói: Dùng hết tốc lực đi về phía trước, trong vòng nửa tiếng phải chiếm được hòn đảo phía nam của nhà họ Cao.”
“Rõ!” Khúc Đại Minh lĩnh mệnh rời đi.
Cao Phong lại cầm kính viễn vọng nhìn thoáng qua bên kia, khi anh chuẩn bị đặt kính xuống thì ánh mắt đột nhiên ngưng lại.
Thế mà anh lại thấy được một khuôn mặt quen thuộc, mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng anh vẫn nhận ra được.
Đồng thời trong đó có một người cũng giơ kính viễn vọng nhìn về phía này.
Cao Phong đột nhiên để kính viễn vọng xuống, thu tay lại đi vào trong khoang thuyền, trong lòng có chút khẩn trương.
Chắc là bọn họ sẽ không nhớ anh đâu nhỉ?
Lúc trước Cao Phong đeo mặt nạ thành thói quen, cho nên luôn cho rằng mình vẫn luôn đeo mặt nạ.
Chỉ là tấm mặt nạ kia đã bị Kim Tuyết Mai đưa cho Nam Phương Minh Nguyệt.
“Xem ra vẫn nên bảo Vũ Hoàng Lê làm cho mình một tấm mặt nạ mới.” Cao Phong tự nhắc mình một câu.
Mà ở thuyền bên kia, một người đàn ông trung niên mặc vest màu đen cũng từ từ đặt kính viễn vọng xuống, trong mắt có một tia kinh ngạc.
“Sao vậy ba?” Một âm thanh như chim Hoàng Oanh truyền tới.
Có một cô bé đi tới, cô bé này khoảng hơn hai mươi tuổi. Mặc một thân váy đen, làm nổi bật lên thân hình mảnh mai của cô ta.
Dáng người cao gầy, cao khoảng một mét bảy.
Trắng trẻo xinh đẹp, tuy không thể coi là quốc sắc sinh hương, nhưng cũng nghiêng nước nghiêng thành.
Mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều thể hiện phong thái của một cô gái nhà giàu, nhìn qua chính là một quý cô.
Cỗ khí chất trên người cô ta thậm chí còn cao hơn cả Kim Tuyết Mai một đoạn.
“Hình như vừa nãy, ba nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.” người đàn ông trung niên trầm ngâm nói.
“Gương mặt quen thuộc?” Cô gái hơi nhíu mày, cầm lấy kính viễn vọng nhìn thoáng qua, ở trên boong tàu thuyền của Cao Phong không có một ai.
“Đã tiến vào rồi.” Người trung niên trầm tư hai giây rồi nói.
Cô gái khẽ gật đầu, dùng kính viễn vọng nhìn lá cờ trên du thuyền.
“Phong Mai? Đó là gì vậy….”
“Nếu đi tới vùng biển nhà họ Cao, chắc chắn phải tới tham gia tang lễ Cao Kình Thiên, nhưng….”
“Từ lúc nào Thành phố Đà Nẵng lại xuất hiện công ty Phong Mai? Còn có thể kết giao với nhà họ Cao?” Cô gái lẩm bẩm một câu.
“Cha nhớ ra rồi!” Bỗng nhiên người trung niên nhíu mày hô lên một tiếng.
Cô gái khẽ nhíu mày, nhìn về phía người trung niên.
“Vừa rồi cha thấy dáng dấp của người kia khá giống với Cao Kình Thiên.” Người trung niên bình tĩnh nói.
“Không thể nào.” Cô gái hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khẽ.
“Hiện tại chúng ta đi tham gia tang lễ của Cao Kình Thiên, sao Cao Kình Thiên còn sống trên đời.”
“Quan trọng hơn là, nhà họ Cao là thế lực hàng đầu, là danh môn vọng tộc, chắc chắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn.” Chẳng biết vì sao cô gái đột nhiên giải thích một tràng dài,
Giống như đang giải thích cho chính mình nghe.
“Có lẽ cha nhìn lầm, Quỳnh Như, con…” Người trung niên muốn nói lại thôi.
“Cha đừng nói nữa, con vốn không có cảm giác gì với anh ta, anh ta sống hay chết không liên quan tới con.”