RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1586

“Tới tham gia tang lễ của anh ta cũng chỉ vì lễ tiết mà thôi.” Khóe miệng cô gái nhếch lên nụ cười coi nhẹ.

Tên vô dụng Cao Kình Thiên kia ư?

Vẫn nên thôi đi.

“Cũng đúng, đừng nói cậu ta đã chết, cho dù còn sống cũng không xứng với con.” Người trung niên thản nhiên nói.

“Vâng.” Cô gái gật đầu, không muốn nói nhiều về đề tài này.

“Dùng tốc độ cao nhất tiến về phía trước đi.”

Ra lệnh một tiếng, hai bên kéo dài khoảng cách trong nháy mắt, nhìn về hướng ngược lại.

….

Cùng lúc đó, đảo trung tâm nhà họ Cao.

Hôm nay đảo trung tâm nhà họ Cao đều bị bao phủ bởi không khí bi thương.

Phóng tầm mắt nhìn tới, không có bất cứ thứ gì có màu sắc, tất cả đều bị cất hết.

Nếu quan sát toàn đảo từ bầu trời, ngoại trừ cây cối có màu xanh lục, thì đều là màu đen và màu trắng.

Từ người nhà họ Cao đến người làm của nhà họ Cao, tất cả đều mặc đồ tang màu đen, trên cánh tay cột một miếng vải màu trắng.

Có rất nhiều người làm viền mắt đỏ bừng, trong lòng bi thương vô hạn.

Lúc Cao Phong ở đảo nhà họ Cao, quan hệ với bọn họ đều rất không tồi.

Thậm chí một số người làm lớn tuổi, dù cho ngoài miệng không dám nói, trong lòng cũng đã xem Cao Phong trở thành con của mình.

Mà bây giờ, tin xấu Cao Phong đã mất rốt cuộc được xác nhận, sao họ có thể không đau lòng chứ.

Nhưng đau lòng cũng vô dụng, chỉ có thể nhịn bi ai mà tiếp tục tổ chức tang lễ cho Cao Phong.

Bọn họ phải làm một tang lễ đàng hoàng cho cậu chủ Kình Thiên, tiễn cậu ấy đi đoạn đường cuối cùng.

Trên đường, hai bên nhà cửa đều phủ lên rất nhiều vải trắng.

Ngay cả bà Cao, cũng đổi thành đồ tang màu đen, ngồi trên ghế bành không nói một lời.

Trên đảo người đến người đi, người làm đều đang bận rộn việc của mình.

Nhà họ Cao nổi tiếng khắp Việt Nam, người được đề cử thành gia chủ đã bỏ mình, tang lễ đương nhiên phải làm hoành tráng, cực kỳ lớn.

Hơn nữa Cao Anh Hạo muốn cho nhiều người biết chuyện này hơn, cho nên càng làm lớn.

Trên cơ bản những thế lực có thể mời anh ta đều mời, cho dù là những thế lực không có quan hệ gì nhiều với nhà họ Cao.

Nhà họ Cao phát thiệp mời, toàn bộ người ở Thành phố Đà Nẵng không ai dám từ chối.

Cao Anh Hạo và Cao Dương cùng một đám con em trẻ tuổi nhà họ Cao, đều đứng ngoài đảo đón tiếp khách tới đây phúng viếng.

“Cậu chủ Anh Hạo xin nén bi thương!”

“Xin nén bi thương!”

“Nén bi thương!”

Từng tiếng nén bi thương từ miệng mọi người.

Vẻ mặt Cao Anh Hạo đau thương, viền mắt hơi đỏ, không ngừng chắp tay về phía mọi người.

Cao Anh Hạo chắp tay đáp lại, sau đó ra lệnh cho người làm dẫn khách vào trong đảo.

Đơi khách khứa đi rồi, Cao Anh Hạo lập tức thu hồi vẻ mặt đau khổ, giọng nói khinh thường: “Mấy người ở đây canh đi, tôi tới bên kia hút điếu thuốc.”

“Vâng anh Hạo.” Một đám con em nhà họ Cao dòng thứ, đều không quan tâm lắm nói.

Tang lễ này vốn là làm cho người ngoài nhìn.

“Trông Cao Tử Hàm, đừng để cô ta làm chuyện gì ngu ngốc.” Cao Anh Hạo dẫn Cao Dương qua một bên, đốt một điếu thuốc nói.

“Yên tâm đi anh họ Hạo, tối hôm qua Cao Tử Hàm một đêm, có thể dậy hay không cũng là vấn đề.” Cao Dương cười he he, giọng nói tràn đầy khinh thường.

Cao Anh Hạo gật đầu, lúc này trong lòng yên tâm không ít.

Hôm nay trong trung tâm đảo nhà họ Cao chỉ có một số người là ủng hộ Cao Kình Thiên.

Tuy bà cụ Cao có quan hệ không tốt lắm với Cao Phong, nhưng dù sao cũng sẽ thiên vị dòng chính.

Còn hai trưởng lão cùng với Cao Tử Hàm, đương nhiên cả mấy người làm kia.

Những người làm kia có thể bỏ qua không tính, căn bản Cao Anh Hạo chẳng xem bọn họ ra gì.

Còn hai trưởng lão, với địa vị hôm nay của Cao Anh Hạo, cũng có thể chẳng cần quan tâm tới bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi