RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1678

Lâm Vạn Quân hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Được, được rồi, cậu Phong bảo tôi ăn cơm thì tôi lập tức sẽ ăn.”

Nói xong câu đó, Lâm Vạn Quân ngồi ở bên cạnh bàn ăn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Cao Phong cảm thấy mũi mình đau xót, anh đi tới bên cửa sổ sát đất đốt một điếu thuốc.

“Ông Lâm, vì sao ông vẫn luôn chân thành đợi tôi như vậy, đây là điều tôi không thể đoán ra.” Đột nhiên, Cao Phong mở miệng hỏi một câu.

Nói không khoa trương một chút nào, Lâm Vạn Quân đối với Cao Phong tốt như thế nào, nhất định có thể coi như con đẻ.

Nếu không phải Lâm Vạn Quân cả đời chưa lập gia đình thì Cao Phong thậm chí còn cho rằng mình là con trai hoặc cháu nội của Lâm Vạn Quân.

Lâm Vạn Quân dừng động tác ăn cơm lại, nghiêm túc nhìn thoáng qua Cao Phong, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày nào đó cậu Phong sẽ hiểu rõ.”

“Lại là cái câu này, lại là cái câu này!”

“Các người còn giấu bao nhiêu chuyện đang lừa gạt tôi nữa, còn giấy bao nhiêu chuyện?”

Bỗng nhiên Cao Phong trở nên vô cùng cáu kỉnh, một đạp giẫm tắt tàn thuốc, không nhịn được gầm nhẹ lên một tiếng.

“Cậu Phong, đôi khi cậu cũng lừa gạt giấu diếm cô Tuyết Mai một chuyện gì đó đúng không?”

Lời nói này của Lâm Vạn Quân khiến cho cơ thể Cao Phong chấn động.

Điều này là chính xác.

Trong cuộc sống, có đôi khi thực sự cần những lời nói dối có thiện ý.

Biết rằng nói ra những điều đó cũng sẽ vô ích, có khi còn gây ra lo lắng cho người của mình cho nên thà không nói còn hơn.

“Nhưng có một số việc tôi có quyền được biết, các người không thể lừa gạt giấu diếm tôi được.” Cao Phong cố chấp nói.

“Điều quan trọng nhất là ông cụ Cao luôn hi vọng cậu có thể từng bước từng bước một tiến lên phía trước, nếu biết quá nhiều chuyện quá sớm thì chẳng những không giúp ích gì được cho cậu mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, gây ra bất lợi cho sự phát triển của cậu.”

Lâm Vạn Quân nói ra những điều từ tận trong đáy lòng mình, rất chân thành.

Trong lòng Cao Phong càng thêm cáu kỉnh, anh không thèm nghĩ đến nữa, dù sao một ngày nào đó anh cũng sẽ được biết.

Lâm Vạn Quân uống một hớp nước, ngẩng đầu lên một lần nữa, hỏi: “Cậu Phong, bên phía thành phố Đà Nẵng như thế nào rồi?”

“Thất bại.” Cao Phong hít một hơi.

“Thất bại?” Bỗng nhiên Lâm Vạn Quân trợn to hai mắt.

“Hậu thuẫn của nhà họ Cao cùng với chi thứ Cao Anh Hạo hợp tác với nhau ủng hộ mạnh mẽ cho đám người Cao Anh Hạo.”

“Cho dù chúng ta có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đối nghịch được với toàn bộ Việt nam.” Cao Phong nhàn nhạt giải thích.

Lâm Vạn Quân trợn to hai mắt, ông ta im lặng khoảng chừng hơn mười giây rồi chậm rãi cúi đầu xuống.

Chuyện này khiến cho ông ta trở tay không kịp.

“Nên trách tôi, tôi sớm nên nghĩ đến điều này.”

“Mọi người đã trưởng thành, hôm nay nhà họ Cao là do đám người Cao Anh Hạo kiểm soát cho nên đương nhiên sẽ mang lại lợi ích lớn hơn cho người hậu thuẫn vững chắc kia.”

“Trong mắt người đấy, đám người Cao Anh Hạo đã quen thuộc với bọn họ rồi, dễ quản lí hơn cậu Phong.”

Lâm Vạn Quân không hổ là người dày dạn kinh nghiệm, lúc này có thể phân tích tình hình một cách triệt để.

Cao Phong gật đầu, việc này anh cũng đã suy nghĩ rất rõ ràng.

“Cậu Phong, khối tập đoàn Đế Phong của chúng ta nhất định phải chú ý.”

“Lần này Cao Anh Hạo không bị chúng ta trấn áp thì tiếp theo bọn họ nhất định sẽ tiến hành một trận phản công báo thù mãnh liệt.”

“Đến lúc đó, còn có sự trợ giúp của phía trên nữa, tình cảnh sau này của chúng ta sẽ vô cùng khó khăn.”

Lúc này Lâm Vạn Quân nói ra sự lo lắng của chính mình, những điều này cực kỳ ăn khớp với suy nghĩ của Cao Phong.

Trong lòng Cao Phong khẽ thở dài, gừng càng già càng cay, quả nhiên khi có Lâm Vạn Quân ở bên cạnh, trong lòng anh mới có thể có đầy đủ sức mạnh.

“Sau đó thì sao, chúng ta phá thế cục này như thế nào?” Cao Phong hỏi tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi