RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1686

Trước đây cô đã từng không tin những gì mà Cao Phong nói nhưng bây giờ dù anh có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng sẵn lòng tin tưởng.

“Thôi bỏ đi, không tắm nữa, càng tắm anh càng cảm thấy khó chịu.”

Một lát sau, thực sự thì Cao Phong không chịu nổi nữa. Anh đứng dậy hít thở sâu vài cái rồi bắt đầu dội nước cho sạch bọt trên người Kim Tuyết Mai.

“Phù, thực sự thì anh không nhịn được nữa hả, hay là anh gọi Vũ Kiên hoặc Tử Hàn đến hầu giường đi.” Kim Tuyết Mai cố tình trêu Cao Phong.

“Em đùa gì vậy.” Cao Phong im lặng lắc lắc đầu.

“Em không nói đùa đâu, anh đi đi, em nói thật mà.” Kim Tuyết Mai làm ra vẻ thành thật.

Đột nhiên Cao Phong ngẩng phắt đầu lên rồi hỏi: “Em nói thật đấy à?”

“Anh!” Kim Tuyết Mai không nói nhiều mà vươn tay véo lỗ tai của Cao Phong rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thật sự dám có gan nghĩ tới chuyện này đấy à! Một người là em gái em, một người là em gái anh, sao anh lại là người như vậy hả Cao Phong, trước đây là em nhìn nhầm anh rồi!”

“Ha ha, đau quá, anh đau…” Cao Phong cười ha ha, cố tình hùa vào trò đùa của Kim Tuyết Mai.

Ngay sau đó, hai người họ dọn dẹp đồ đạc rồi về phòng nằm cùng nhau.

Cao Phong nói chuyện với Kim Tuyết Mai rất lâu, tới tận khi hơi thở của cô trở nên đều đều, anh mới ngồi dậy mở đèn đầu giường rồi tiếp tục nghiên cứu cái rương nhỏ kia.

“Ken két.”

Cao Phong liều mạng nhấn bừa vào một ô vuông, đột nhiên khối ô vuông đó bị đè xuống.

“Lộp cộp.”

Cái rương nhỏ khẽ rung lên làm trái tim của Cao Phong cũng rung theo.

Vốn dĩ ban đầu là một chiếc rương bằng phẳng mà bây giờ lại có một khối hình vuông bị ấn xuống. Chuyện này làm Cao Phong cảm thấy thoáng căng thẳng trong lòng, buông tay cũng không được mà không buông tay cũng không xong.

Bây giờ Cao Phong giống như chiến sĩ gặp mìn trên chiến trận vậy, chỉ cần đặt chân nhầm chỗ thì khối mìn sẽ nổ tung ngay lập tức. Vậy nên anh đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, anh sợ nếu mình buông tay ra thì sẽ kích động thiết bị tự nổ và sau đó chiếc rương sẽ nổ tung ngay lập tức.

Cao Phong cứ trợn to hai mắt mà nhìn chòng chọc và cái rương, tầm năm phút trôi qua mà anh vẫn đang phân vân không biết có nên buông ngón tay đang nhấn giữ khối hình vuông ra hay không.

Đến bây giờ thì cái rương đó vẫn không có động tĩnh gì cả.

Cao Phong cứ giữ nguyên ngón tay như vậy, đến mức anh cũng cảm thấy đau đau rồi mà cái rương vẫn chẳng có tín hiệu gì. Nên anh đành hít sâu một hơi rồi từ từ buông ngón tay ra. Khối ô vuông bị đè xuống đó cũng từ từ trồi lên.

“Lộp cộp.”

Một tiếng động vang lên, sau khi ngón tay của Cao Phong hoàn toàn buông ra thì khối ô vuông đó cũng trồi hẳn lên, chiếc rương trở lại hình dạng bằng phẳng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cao Phong không nhúc nhích mà cứ ôm chặt cái rương như vậy, trong lòng anh thấp thỏm không yên.

Đợi tầm hai phút, sau khi khẳng định chắc nịch rằng trong rương không có động tĩnh gì nữa, Cao Phong mới buông nó ra.

“Phù!” Cao Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bây giờ tâm trạng của anh có thể gói gọn trong câu “không đuổi theo thì chẳng nên công cán, mà đuổi theo rồi thì chỉ mong chạy qua mau.” Mặc dù anh không mở được cái rương nhưng ít nhất thì anh cũng không làm hỏng đồ vật bên trong.

Sau khi nhìn cái rương một hồi thì Cao Phong cầm một điếu thuốc rồi xoay người đi ra phòng khách. Ai ngờ lại thấy Cao Tử Hàn và Kim Vũ Kiên đang ngồi trong phòng khách, để laptop trước mặt rồi bàn về mấy món đồ mỹ phẩm đang hiển thị trên màn hình.

Cao Phong lắc đầu một cách bất đắc dĩ, đàn ông giống nhau ở ba điểm, chính là rượu, thuốc lá và phụ nữ. Mà điểm giống nhau của phụ nữ chính là quần áo, túi xách và mỹ phẩm. Lúc nào cũng là ba thứ đó, không thể thiếu được.

“Anh rể?” Kim Vũ Kiên hơi ngây ngốc mà ngẩng đầu lên.

“Hả? Anh ra ngoài hút một điếu thuốc, hút một điếu thuốc thôi.”

Bây giờ ngay cả phòng khách mà Cao Phong cũng không được ngồi, anh đành đi ra bên ngoài hút một điếu thuốc.

Sau khi anh hút xong, quay trở vào mà hai cô gái vẫn đang ngồi thảo luận ầm ĩ về cái gì đó. Bộ dạng đó của hai cô gái còn nghiêm túc hơn cả lúc Cao Phong nghiên cứu cái rương nhỏ kia.

Cao Phong cũng không nói gì mà đẩy cửa bước vào phòng ngủ của mình. Đúng lúc ấy thì Cao Tử Hàn ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong một cái rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó:

“Anh Kình Thiên, chờ chút đã, em có cái này muốn đưa cho anh.” Cao Tử Hàn vừa nói vừa đứng lên.

“Ui chao, em ngồi xuống đi, có phải vật quan trọng gì đâu, chỉ là một giống cây thuần chủng không có kích thích tố mà chúng ta chọn để tặng cho chị gái thôi mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi