RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1687

Không chờ Cao Tử Hàn đứng lên, Kim Vũ Kiên đã đưa tay kéo cô trở lại.

“Vật gì cơ?” Cao Phong quay đầu lại hỏi bằng giọng nghi ngờ.

“Không có thứ gì cả, để ngày mai rồi nói đi ạ, bây giờ anh đi nghỉ trước đi.”

Kim Vũ Kiên trả lời mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, cô ấy còn không quay đầu lại.

“Thôi được rồi.” Cao Tử Hàn cũng không nói gì nữa khiến Cao Phong chỉ còn biết lắc đầu một cách bất đắc dĩ, sau đó anh mở cửa bước vào phòng.

Kim Vũ Kiên vừa nhìn màn hình máy tính vừa thuận miệng hỏi một câu: “Là vật gì vậy hả Tử Hàn?”

Cao Tử Hàn hơi sững người một lúc, có vẻ như muốn nói rồi lại thôi. Nhưng sau khi nghĩ đến quan hệ giữa Cao Phong và Kim Vũ Kiên thì cô cũng không giấu giếm nữa.

“Đó là món đồ mà trước đây ông nội cho em, ông dặn em là đợi đến thời điểm thích hợp thì đưa nó cho anh Kình Thiên.” Cao Tử Hàn giải thích một câu rất đơn giản.

Vậy mà mấy năm trôi qua, suýt chút nữa thì cô trót quên mất nó rồi.

“Ồ, còn cái này thì sao? Bên trên viết là phụ nữ mang thai có thể dùng được này.”

Kim Vũ Kiên không để ý lắm mà gật đầu một cái, sau đó cô ấy di chuột máy tính nhấn vào một thỏi son màu hồng.

“Màu này tươi quá, có khỏi có chất sắc tố không nhỉ?” Ánh mắt của Cao Tử Hàn cũng bị hấp dẫn mà hướng toàn bộ sự chú ý lên thỏi son.

“Ở đây ghi là được chiết xuất từ sắc tố thực vật nên chắc không sao đâu, đợi chị đọc bình luận xem sao đã…”

Hai người nói cười ríu rít nên nhanh chóng ném chuyện mà Cao Tử Hàn vừa nói ra sau đầu.

Mà bởi vì mải nghĩ đến chuyện của cái rương nhỏ nên Cao Phong cũng không để ý đến lời nói của Cao Tử Hàn nữa.

Sau khi về đến phòng, anh lại lôi cái rương ra nghiên cứu, tìm tòi thêm lần nữa nhưng vẫn không tìm ra đầu mối gì nên anh đành bất đắc dĩ mà bỏ cái rương xuống. Thậm chí Cao Phong còn muốn bắt chước cách làm thước vải màu trắng kia mà cho cái rương nhỏ vào một chậu nước nóng.

“Phong à, đừng đi, anh đừng rời khỏi em mà…”

Đột nhiên Kim Tuyết Mai thét lên một tiếng đầy kinh hãi từ trong mộng, hai cánh tay cô vung loạn không ngừng trên không trung.

Cao Phong bèn vội vàng đi lại, nhẹ nhàng vỗ về cô.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Hôm sau, lúc Cao Phong tỉnh dậy thì trong vòng tay anh đã không còn bóng người. Anh trở mình một cái, dù cách một cánh cửa phòng nhưng anh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ríu rít ở ngoài sân của ba cô gái.

Có Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn ở đây nên chắc hẳn Kim Tuyết Mai cũng sẽ cảm thấy bớt buồn đi một chút. Bởi vì dù sao thì căn biệt thự này cũng nằm trên núi Bồng Thiên, không có hoạt động vui chơi giải trí phong phú gì lắm.

Nhưng xung quanh biệt thự có xây dựng một vườn hoa rất lớn, bên trong trồng rất nhiều cây cối xanh tốt quanh năm, nhưng phong cảnh dù có đẹp đến đâu thì nhìn lâu rồi cũng sẽ có ngày chán.

Nhưng nếu để Kim Tuyết Mai xuống núi giải sầu cho khuây khỏa thì Cao Phong lại lo lắng không yên. Bây giờ anh và một nhánh của nhà họ Cao, đặc biệt là Cao Anh Hạo đang giằng co nhau trong cục diện nếu một trong hai không chết thì sẽ không ngừng lại.

Mặc dù thành phố Hà Nội đã trở thành thế giới riêng của anh nhưng nếu anh có thể lén phái người diệt trừ Cao Bằng thì Cao Anh Hạo cũng có thể lén phái người tới đây chĩa mũi dao về phía anh.

Sau nhiều lần tổn thất thì bây giờ Cao Phong thật sự không dám lơi là cảnh giác nữa. Bởi vì không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nên Kim Tuyết Mai chỉ có thể ở lại đây để đảm bảo an toàn, nếu không có người nói chuyện cùng thì Cao Phong sợ cô sẽ phát bệnh mất.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Cao Phong mở cửa bước ra ngoài, trên bàn là bữa sáng mà Trần Vân Lan đã chuẩn bị xong xuôi, còn bà ta thì đang bận mải trong bếp.

“Cao Phong dậy rồi hả, sáng nay tôi chuẩn bị sữa và trứng cho Tuyết Mai, đến trưa thì tôi định nấu súp thịt thái mỏng cho cô ấy. Còn buổi tối, để dễ tiêu thì tôi sẽ làm cho cô ấy một ít rau và đồ ăn chay. Cậu thấy sao?”

Trần Vân Lan lau lau tay rồi vừa cười vừa nói.

“Không sao đâu thím Lan, thím cứ làm theo ý mình là được, thím có nói thì tôi cũng không hiểu. Không thì thím nhờ Vũ Kiên và Tử Hàn giúp thím tham khảo vài món trên mạng cũng được, lại còn cộng thêm kinh nghiệm của thím thì chắc chắn Tuyết Mai sẽ được chăm sóc chu đáo thôi mà. Nếu thím cần gì, chỉ cần ở thành phố Hà Nội này có thì chắc chắn trong ngày hôm đó, thứ mà thím cần sẽ có mặt ở đây. Còn nếu Hà Nội không có thì hôm sau nó sẽ xuất hiện.” Cao Phong vung tay rồi nói bằng giọng phóng khoáng.

“Ừ.” Trần Vân Lan cười híp mắt rồi nói: “Bữa sáng của cậu tôi đã đậy ở trên bàn kia rồi, cậu ăn đi không nguội mất, nếu nguội rồi thì để tôi đi hâm nóng lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi