RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1775

Cô gái có mái tóc dài kia lại dứt khoát kéo Lâm Hướng San đi sang một bên, nói: “Đúng vậy chị San, để cho một vài người nhận biết rõ được thân phận của chính mình cũng là một chuyện tốt.”

“Có vài người thật sự không tự biết mình, còn cố làm thanh cao, đây cũng may là đụng phải chúng ta, nếu như đụng phải người khác, không chừng đã bị thua thiệt rồi.”

Mấy cô gái không ngừng thuyết phục, căn bản không cho Lâm Hướng San có cơ hội nói chuyện.

“Tôi hỏi anh đấy, anh có hay không?” Lý Hiểu Khang lắc chìa khóa xe, hỏi.

“Không có.” Vẻ mặt của Cao Phong vẫn dửng dưng, cất giọng bình tĩnh trả lời.

Anh quả thật không chạy dòng G, nhưng mà dưới danh nghĩa của anh thì lại có mấy chiếc Rolls Royce, Bentley Mulsanne gì đó.

“Ha ha, anh không có.” Lý Hiểu Khang chậm rãi bỏ chìa khóa xe vào trong túi, nói: “Tôi có!”

“Tôi lại hỏi anh, nhà của tôi mua nhà ở một trong ba vùng đắc địa của Thủ đô, một mét vuông cũng phải chín con số trở lên, anh có không?” Khuôn mặt của Lý Hiểu Khang lần nữa lộ vẻ ngạo nghễ hỏi.

Cao Phong dừng một chút, sau đó hờ hững trả lời: “Cũng không có.”

Tất cả bất động sản đứng tên anh đều ở Thành phố Hà Nội, Thủ đô bên này thật đúng là không có nhà.

“Ha ha, anh vẫn không có.” Lý Hiểu Khang cười lạnh một tiếng, quát lên: “Chị San là cô chủ của một trong bốn dòng họ nhỏ của Thủ đô, anh ở Thủ đô có thân phận gì?”

Cao Phong nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời: “Coi như là kẻ sống lang thang, không nghề nghiệp đi.”

“Ha ha, kẻ sống lang thang, không nghề nghiệp? Lần đầu tiên ông đây nghe được người ăn bám lại nói đến sảng khoái, thoát tục như vậy! Anh có công việc đấy, công việc của anh không phải là đi theo chị San ăn bám sao?”

Sau khi Lý Hiểu Khang nói ra lời này, mấy người trai gái đều cười rộ lên, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.

Mà Lâm Hướng San thì lại bày ra khuôn mặt tràn đầy không hiểu nhìn Cao Phong, không hiểu tại sao anh phải như vậy.

Thật ra thì những người ở trong chỗ này, ngoại trừ hiểu khang biết nhà họ Lê, cho nên thân phận cao hơn được một ít, những người khác cũng chỉ là con nhà giàu thông thường thôi.

Ngay như điều kiện trong nhà mấy cô gái bên người của Lâm Hướng San này, thậm chí cả Khổng Duệ Chí cũng kém hơn.

Cao Phong chỉ cần nhắc đến tên của Khổng Duệ Chí, chắc chắn là sẽ có thể khiến cho bọn họ im miệng chỉ trong nháy mắt.

Nhưng mà Cao Phong lúc này lại hoàn toàn không có cái ý định này, điều này khiến cho Lâm Hướng San rất là khó hiểu.

“Nhìn thấy không chị San? Cao Vũ kia không quyền thế, không thân phận không bối cảnh, không tiền tài, không năng lực, còn con mẹ nó là một tên sống lang thang, không nghề nghiệp!”

“Cô nói cho tôi biết, anh ta không phải đồ vô dụng thì là cái gì? Ồ, thiếu chút nữa tôi đã quên rồi, anh ta vẫn có chút năng lực, năng lực ăn bám? Ha ha ha!”

Sự ngông cuồng trên mặt của Lý Hiểu Khang càng lúc càng nồng đậm, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Cao Phong giống như là nhìn một con kiến hôi vậy.

Nhìn lại Cao Phong, vẻ mặt của anh lúc này vẫn dửng dưng, không có một tia, một chút nào có vẻ tức giận.

Tựa như, những lời mà Lý Hiểu Khang nói này, giống như là một cái rắm thôi vậy.

Mà Lâm Hướng San, lúc này cũng lại đang giống vậy, á khẩu không trả lời được.

Trong mắt của cô ta không có người khác, chỉ có một mình Cao Phong.

Bàn tay trắng noãn hơi hơi siết chặt lại, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Lâm Hướng San không nghĩ ra, ngay cả cô ta cũng không cách nào chịu được những lời nói làm nhục này của Lý Hiểu Khang, một người đàn ông đội trời đạp đất giống như Cao Phong làm sao lại có thể nhịn xuống được chứ?

Lúc này bên trong lòng của cô ta đang không ngừng gào thét, Cao Vũ anh bùng lên đi, không phải anh biết Khổng Duệ Chí sao?

Lấy sự ngang ngược như lúc anh đối phó với Lê Tiểu Quyền ra đi, không được thì anh cứ dùng nắm đấm đi, hung hãn đập về phía Lý Hiểu Khang, bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của anh đi!

Hơn nữa Lâm Hướng San đã đưa ra quyết định ở trong lòng, chỉ cần Cao Phong dám phản kháng Lý Hiểu Khang, lấy khí thế đàn ông ra để đánh Lý Hiểu Khang một trận, Lâm Hướng San cô ta nhất định sẽ đi thuyết phục ông cụ nhà họ Lâm, chết cũng phải bảo vệ Cao Phong.

Nhưng, cuối cùng Lâm Hướng San vẫn phải thất vọng, Cao Phong hiển nhiên cũng không có ý định này.

Bất kể Lý Hiểu Khang có khiêu khích như thế nào, Cao Phong đều vẫn thờ ơ, tựa như chuyện không liên quan đến mình vậy.

Trên mặt mười mấy người bạn của Lâm Hướng San, trừ mấy người say đến bất tỉnh nhân sự ra, còn lại đều đang tràn đầy giễu cợt.

“Nhìn rõ thực tế đi người anh em, anh không có tiền, ở trong xã hội bạc tiền như Thủ đô này, không có tiền chính là không có gì cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi