RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1818

Nhưng kết quả này đã được tính ra, một khối nguyên thạch có ngọc bên trong chỉ có ở một nơi, nó không phân tán ở khắp nơi.

Bây giờ cắt viên đá đó ra chỉ có một lớp ngọc mỏng như vậy!

“Đệt mịa!” Thương Tuấn Hồng xấu hổ rồi chuyển thành tức giận.

Khổng Duệ Chí thấy cảnh này thì vui vẻ, ông ta vội vàng nhỏ giọng nói: “Cậu Phong, có phải cậu đã sớm biết khối nguyên thạch kia có rất ít phỉ thúy đúng không?”

“Lúc đầu tôi nhìn cũng không ra, tôi chỉ có thể nói là trách bọn họ xui xẻo mà thôi.” Cao Phong nhàn nhạt trả lời.

Nhưng Khổng Duệ Chí làm sao nghĩ vậy, ông ta cảm thấy Cao Phong đằng cố ý nói như vậy.

Mà cô gái mặc bồ đồ đen bên kia cũng giật mình một cái, nhưng mà cô ta không định nói chuyện gì.

“Cậu Hồng, cậu Hồng anh nghe tôi nói đã, bên này không có ngọc nhưng chưa chắc bên kia không có ngọc!” Lê Tiểu Quyên vội vàng nói với Thương Tuấn Hồng.

Trước đó Cao Phong đã bổ viên đá thành hai mảnh, mà bây giờ Thương Tuấn Hồng chỉ cắt một bên, vẫn còn một bên khác chưa cắt.

Nhưng mà Thương Tuấn Hồng rất đau đầu, bây giờ anh ta cứ nghe thấy tiếng của Lê Tiểu Quyền thì sẽ cảm thấy tức giận và muốn cắt đứt lưỡi của anh ta.

“Cậu Hồng, cậu nhất định phải tin tôi, chúng ta vẫn còn cơ hội!” Lê Tiểu Quyền kiên trì nói.

“Haha, đúng là chưa thấy quan tài thì chưa khóc mà.” Cao Phong cười lạnh một tiếng nói: “Bây giờ, nếu bán đi mà có người mua với tâm lý đánh cuộc thì bọn họ có thể thu lại một ít vốn.”

“Nhưng nếu bây giờ bọn họ cắt nữa, thì sẽ mất sạch.” Cao Phong tự tin nói.

Nghe thấy Cao Phong nói vậy thì Khổng Duệ Chí càng chắc chắn nhất định Cao Phong biết trước khối lượng của khối phỉ thúy này rồi, cho nên anh mới cố ý lừa gạt bọn Thương Tuấn Hồng mua.

Nhưng mà, ý nghĩ này không thể nói lung tung.

Thương Tuấn Hồng do dự một cái, trong lòng anh ta vẫn chưa từ bỏ, thế là bảo thầy cắt đá cắt một nửa viên đá còn lại.

Sau đó khi chờ thầy cắt đá cắt xong nửa còn lại thì Thương Tuấn Hồng không nhịn được đánh Lê Tiểu Quyền một trận nữa.

Bởi vì khối lượng ngọc trong nửa viên đá này còn không tốt bằng nửa viên trước.

“Cậu Hồng, cậu Hồng là tôi sai rồi! Nhưng chúng ta đã lấy được sợi vàng, đây cũng là sợi vàng hiếm!” Lê Tiểu Quyền hét to.

Thương Tuấn Hồng dừng động tác lại, sau đó nhìn về phía viên ngọc trong đống đá kia.

Nhưng mà cùng lúc đó thầy cắt đá thở dài mở miệng nói một câu.

“Hai cậu, khối ngọc này không phải là sợi tơ vàng.” Thầy cắt đá nói.

“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc.

Còn Lê Tiểu Quyền thì đứng dậy từ trên mặt đất, chỉ tay vào mặt thầy cắt đá mắng: “Ông nói cái gì vậy! Đây chính là sợi vàng! Chắc chắn là nó!”

Những người đứng xem xung quanh cũng âm thầm gật đầu, chín mắt bọn họ đã nhìn thấy khối ngọc này có chứa sợi vàng.

Tuy là khối lượng của nó không lớn, chỉ có một lớp mỏng nhưng một khối này vẫn bán được tầm mấy tỷ.

Ngay cả ông già bên cạnh cô gái áo đen cũng hơi nhíu mày.

Theo kết cấu của viên ngọc thì nó có thể là loại ngọc nào khác ngoài sợi vàng?

Thầy cắt đá không nói nhiều, ông chỉ vỗ nhẹ vào viên đá mình vừa cắt, sau đó cẩn thận bóc lớp ngọc mỏng đó ra.

Bề trên của khối ngọc được lộ ra hoàn toàn.

Khối ngọc đang nằm trên tay của thầy cắt đá kia trong rất trong nhưng những hoa văn trên khối ngọc đó đã biến mất.

Có người không tin, thử bật đèn pin lên soi vào khối ngọc.

Sau đó bọn họ phát hiện, thật sự đường vân màu vàng trên viên ngọc đã biến mất!

“Làm sao có thể? Trước đó chúng ta đã thấy sợi vàng rồi mà?” Có người kêu lên một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi