RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1819

Thầy cắt đá dùng ta vo nhẹ một cái trên mặt đá, ý bảo mọi người xem.

Chỉ thấy bên trong lớp đa thấp thoáng những đường vân vàng, nó bị khúc xạ bởi ánh đèn pin nên mọi người mới nhìn thấy đường vân vàng.

“Tôi hiểu rồi! Bởi vì kết cấu trong suốt của khối ngọc, nên sợi vàng mà chúng ta nhìn thấy thật ra là khoáng chất màu vàng trên viên đá!”

“Tôi đi đây, nếu không phải vừa nãy chúng ta nhìn thấy, thì tôi tưởng mình nhìn nhầm.”

Nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người xung quanh thì sắc mặt của Thương Tuấn Hồng thay đổi.

Nếu khối ngọc này là sợi vàng thì dù nó ít nhưng vẫn có thể bán được tầm mấy tỷ.

Nhưng giờ từ sợi vàng đã biến thành một viên ngọc bích bình thường, dù nó có đẹp đến đâu thì nó cũng khó được tầm mấy chục triệu đô la, nhiều năm thì chỉ được mấy trăm triệu thôi.

Vốn dĩ thứ mấy trục triệu tỷ bây giờ chỉ còn mấy trăm triệu, điều này làm cho Thương Tuấn Hồng tức giận vẻ mặt khó chịu giống như ăn phải mấy con ruồi vậy.

“Cao Vũ! Nhất định là do Cao Vũ lừa chung ta, cậu Hồng nhất định cậu phải báo thù việc này!” Lê Tiểu Quyền sợ Thương Tuấn Hồng thẹn quá tức giận sẽ đánh anh ta, nên bây giờ anh ta đổ hết trách nhiệm nên người Cao Phong.

Đúng là Thương Tuấn Hồng lạnh lùng nhìn về phía Cao Phong một cái, trong mát anh ta lóe lên sự ác độc.

Kể cả không có như vậy thì anh ta cũng không bỏ qua cho Cao Phong.

Chỉ bằng Cao Phong dám nói tiếp lời của anh ta, thì anh ta đã không bỏ qua cho Cao Phong rồi.

“Cậu Hồng, nhất định là Cao Phong biết trước khối nguyên thạch này không có bao nhiêu ngọc, nên anh ta mới cố ý bán cho chúng, chính là muốn lừa tiền của chúng ta.” Lê Tiểu Quyền nghiêm túc nói.

Nhưng mà mọi người xung quanh không đồng ý câu nói này.

Khối ngọc này nặng bao nhiêu thì ai cũng không biết được kể cả là mắt thường hay dùng máy kiểm tra.

Nếu không, còn ai đi đổ thạch nữa, mọi người dùng máy kiểm tra một cái rồi mùa thì xong luôn còn gì nữa?

Hơn nữa khối nguyên thạch này đám người Thương Tuấn Hạo đòi mua lại bằng được, thậm chí còn uy hiếp bắt Cao Phong bán cho mình.

Bây giờ khối lượng ngọc không được bao nhiêu thì đỏ trách nhiệm nên người Cao Phong, rõ ràng Lê Tiểu Quyền đang nói linh tinh.

Mọi người đứng xem xung quanh cũng không phải là người ngu, trong lòng bọn họ đã biết nhưng mà bọn họ không nói ra ngoài mà thôi.

“Cao Vũ, anh dám làm mà không dám nhận, nhất định anh đã biết trước chuyện này!” Lê Tiểu Quyền chỉ vào mặt Cao Phong rồi mắng anh.

Mọi người không nói gì, mà đồng loạt quay đầu, sau đó nhìn về phía Cao Phong.

Có người suy nghĩ trong lòng, nếu như Cao Phong biết trước truyện này thì ánh mắt của nah tốt đến cỡ nào?

Mà bây giờ Cao Phong mới đặt một viên nguyên thạch xuống, giống như không để ý đến chuyện ở bên kia.

Nghe thấy tiếng nói của Lê Tiểu Quyền thì anh mới hậm rãi xoay người lại.

“Tôi đã bắt buộc các người mua không?” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.

Lê Tiểu Quyền sửng sốt một chút, bây giờ anh ta bị chặn họng không biết nói gì.

“Tôi đã từng nói câu nào là viên nguyên thạch này có sợi vàng không?” Cao Phong híp mắt hỏi thêm một câu.

Lê Tiểu Quyền sừng sơ một cái, nhưng anh ta không tìm được câu nào cãi lại.

“Là cậu uy hiếp tôi, nói tôi không bán cho các người thì tôi không sống yên ổn ở Nội Thành được.”

“Chúng tôi chỉ là một người dân thường, làm sao dám động vào mấy cậu ấm nhà giàu? Chỉ có thể nhịn vứt bỏ mười bốn triệu tỷ của cô gái xinh đẹp kia vứt đi một triệu bảy trăm năm mươi tỷ để bán cho mấy người.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi