Chương 1859
Cho nên, mặc kệ Cao Phong lựa chọn như thế nào, thì cũng sẽ không có kết quả tốt.
Mọi chuyện trong lúc nhất thời lâm vào tình thế khó xử.
“Nếu như anh cầu tin sự hỗ trợ của tôi, thì ngược lại tôi có thể suy tính một chút đấy.”
Bỗng nhiên cô gái mặc áo đen thản nhiên mở miệng nói, giọng điệu tràn đầy sự tự tin.
Câu nói này, đương nhiên là nói với Cao Phong.
Nhưng, Cao Phong lại giả vờ ngốc nghếch không nghe thấy.
Cầu xin cô ta?
Quả là một chuyện cười lớn.
Cao Phong anh còn chưa đi đến đường cùng, phải đến mức đi cầu xin một người phụ nữ xa lạ!
“Các người nhất định muốn ngăn cản tôi sao?”
Gương mặt của Cao Phong nhìn về phía trước, nhìn một đám hơn hai mươi người đàn ông cao to lực lưỡng.
Hơn hai mươi người đàn ông cao to tỏ vẻ khinh thường, căn bản không thèm đáp lời, chỉ là nắm chặt thanh gậy dài, gõ gõ vào lòng bàn tay của mình, thể hiện ý tứ rất rõ ràng.
“Ngược lại hôm nay tôi muốn nhìn xem, ai có thể ngăn tôi lại được?”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó không chút do dự nhanh chân đi về phía trước.
Bốp!
Một tên đàn ông mặc ác đen không chút do dự, giơ cao thanh gậy sắt thô to cứng rắn trong tay mình lên, hung hăng đánh về phía Cao Phong.
Âm thanh tiếng vút gió của thanh gậy sắt đó khi vung lên, khiến người nghe đều cảm thấy doạ người.
Đúng lúc này, ánh mắt của Cao Phong phát lạnh, giơ bàn tay ra nhanh như chớp, một phát đã bắt được thanh gậy dài, sau đó uốn tay lại, trực tiếp bắt được tay của người đàn ông kia, tiện thể vặn tay một cái cho thành hình.
Á! Người đàn ông kia bị đau, vô ý thức buông thanh gậy sắt trong tay xuống, bị Cao Phong nhanh nhẹn chiếm lấy.
Sau đó Cao Phong nhanh như cắt vung gậy ra, một bên vung vào mặt của một người đàn ông.
Bốp!
Một tiếng vang thanh thuý, thân thể của người đàn ông này ngã sấp xuống một bên, ở chỗ quai hàm trong nháy mắt đã sưng lên.
Bị thanh gậy sắt này đánh vào mặt, thì còn đau đớn hơn nhiều so với một cái tát.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Ai cũng không nghĩ đến việc khi Cao Phong đối mặt với hơn hai mươi người đàn ông cao to, chẳng những không có lùi bước, mà ngược lại còn chủ động đánh nhau.
Dũng mãnh!
Thật con mẹ nó quá dũng mãnh rồi!
“Còn dám đánh lại sao? Bắt anh ta lại cho tôi!”
“Chỉ cần đừng đánh chết, còn lại cứ tuỳ tiện ra tay đi, có việc gì thì tôi gánh chịu!” Nhìn thấy Cao Phong dám đánh trả, trong nháy mắt Vi Hào đã thẹn quá hoá giận.
Danh tiếng Vi Hào của anh ta đã báo ra, rất nhiều lúc cũng không cần phải ra tay, đối phương đã bị dọa đến mức phải thành thành thật thật rồi, ngoan ngoãn giống như con chim cút nhỏ.
Thế nhưng tên Cao Vũ này, lại dám ở trước mặt của anh ta, ra tay đánh đàn em của anh ta, điều này căn bản khiến cho Vi Hào không thể chịu đựng được nữa.
Đã nghe thấy mệnh lệnh mà chính miệng Vi Hào ra lệnh như vậy, những tên đánh đấm chuyện nghiệp này sao có thể do dự nữa, lúc này đều vung thanh gậy trong tay mình lên, đánh về phía Cao Phong,
Địa điểm mà mỗi người đánh đến đều là những bộ vị yếu hại của Cao Phong.