Chương 1860
Hoặc là huyệt Thái Dương, hoặc là đỉnh đầu, hoặc là chỗ con mắt yếu ớt.
Nhìn trình độ ra tay thuần thục của mấy người này, đã biết rằng tâm tính của bọn họ độc ác đến trình độ nào, ngày bình thường tất nhiên là cũng không ít lần làm ra những hành động này.
Hôm nay, Cao Phong sẽ cho bọn họ biết rằng đá trúng phải tấm sắt cứng chính là cảm giác như thế nào!
“Một đám rác rưởi cũng có ý nghĩ xa vời muốn ngăn cản tôi ư!”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên kéo căng, sau đó lấy chân trái là điểm tựa, chân phải đột nhiên bước sang phải một bước rồi đạp ngang ra,
Mượn lực chân mạnh mẽ, Cao Phong lấy chân trái làm tâm điểm, cả người nhanh chóng xoay tròn.
Mà trong tay anh chính là thanh gậy mà vừa lấy được, cũng được liên tục vung lên bởi cánh tay của anh, liên tục không ngừng vung ra xung quanh.
Bốp Bốp Bốp! Ầm!
Cả người của Cao Phong giống như là một cái quạt gió, thanh gậy trong tay trong nháy mắt đã xoay trong bảy trăm hai mươi độ.
Va chạm không ngừng với những thanh gậy của mấy tên đàn ông cao to xung quanh, phát ra những âm thanh ầm ầm khi sắt thép va chạm với nhau.
Chỉ với một chiêu này, trong nháy mắt đã đẩy ngã hơn hai mươi người.
Đám người vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi.
Biểu hiện của Cao Phong, đã lật đổ nhiều suy nghĩ của mọi người đối với xã hội này,
Dù sao trong hiện thực xã hội ngày nay, có rất ít người tập võ.
Thậm chí đã có rất nhiều người, đã quên đi môn võ truyền thống của Việt Nam này.
“Anh ta biết võ sao?” Cô gái mặc áo đen hơi ngạc nhiên hỏi.
“Võ thuật truyền thống gần năm nghìn năm của Việt Nam, có rất nhiều người trong số chúng ta cho rằng đã thất truyền nhiều năm, kỳ thật vẫn còn lưu truyền ở trên đường phố, chỉ là do chúng ta chưa từng để ý đến. Mà Cao Vũ này, chắc chắn là người tập võ, điểm này tôi đã sớm nhìn ra rồi.” Con mắt của ông lão hơi nheo lại, sờ cằm nói.
“Khó trách anh ta có sức lực như vậy, nhưng tôi đều đã nói chỉ cần anh ta cầu xin tôi thì tôi sẽ giúp anh ta, vậy mà anh ta còn không chịu cầu xin tôi sao?” Trong lòng của cô gái áo đen cũng có chút khó hiểu.
“Cô chủ, chẳng phải cô cũng đã nói rồi sao, con người của Cao Vũ rất kiêu ngạo, loại người kiêu ngạo như vậy, cho dù anh ta có không thể đánh lại hơn hai mươi người kia đi chăng nữa, thì cũng sẽ không cầu xin cô.” Ông lão khẽ lắc đầu.
“Hừ! Đó chỉ là đánh đấm đơn giản mà thôi, tôi không tin anh ta lại cứng rắn như vậy, chờ chút nữa đến lúc anh ta bị đánh bại ở trên mặt đất, chắc chắn sẽ không để ý đến cái gì là mặt mũi, cái gì là kiêu ngạo nữa.” Cô gái mặc áo đen rất tự tin nói.
“Có lẽ vậy!” Ông già khẽ gật đầu không có nói thêm nữa, con mắt chăm chú nhìn về phía Cao Phong.
Võ thuật của Cao Phong, đã khơi dậy rất lớn hứng thú của ông ta.
Ở giữa sân, Cao Phong đã dùng một động tác để đẩy lùi hơn hai mươi người, động tác tiếp thep thậm chí còn không cần dừng lại, một thanh gậy nhắm vào tên đàn ông cách anh ta gần nhất, hung hăng vung ra.
Bốp, răng rắc!
Liền thấy trong nháy mắt khi thanh gậy sắt đó đánh trúng vào một bên mặt của tên đàn ông đó, tên đàn ông bị đánh đó cả người giống như bùn nhão bị đánh ngã ngửa xuống đất.
Phụt!
Thời điểm người đàn ông đó ngã về phía sau, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, còn phun ra hai chiếc răng.
Hai mươi người còn lại nhìn vậy cũng giật mình ở trong lòng, thấy cảnh này trong lòng lại càng cảm thấy bỡ ngỡ.
Cái người tên là Cao Vũ này cũng có chút không tầm thường đâu!
Ngay khi bọn họ còn đang ngây người, gậy của Cao Phong đã được vung ra một lần nữa, trở tay chính là vung hai cây gậy ra.
Vút! Vút!
Đều là cậy gậy cứng rắn giống nhau, nhưng ở trong tay của Cao Phong thậm chí còn đánh ra được hiệu quả giống như là gậy đúc bằng sắt thép.
Cho dù là lực đạo hay là tốc độ, đều là thứ mà đám tay chân này không thể so sánh được.