RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1861

Ngắn ngủi không đến một phút, Cao Phong đã vung gậy ra, đánh ngã hơn bảy, tám tên đàn ông.

Mà trong hơn hai mươi người này, có người thậm chí còn chưa đụng được vào nửa phần góc áo của Cao Phong.

Cao Phong ước lượng thanh gậy ở trong thay một chút, trong lòng vẫn như cũ là một mảnh yên tĩnh, sắc mặt anh không đỏ lên, hơi thở cũng không trở nên gấp gáp.

Lấy khả năng chiến đấu hiện tại của anh, đi đánh nhau với những tên tay chân bình thường này mà nói, cũng giống như là người bình thường và học sinh tiểu học vậy.

Mười mấy người còn lại, toàn bộ đều vừa kinh ngạc, vừa hoảng sợ.

Mà Vi Hào và Thương Tuấn Hồng, Lê Tiểu Quyền, còn có những người ở chung quanh cũng đều vừa vô cùng kinh ngạc lại hoảng sợ như vậy.

Cái người tên là Cao Vũ này, không khỏi quá dũng mãnh rồi đó chứ?

Vì sao tốc độ của anh ta lại có thể nhanh như vậy, đều giống nhau là thanh gậy, vì sao sức lực công kích và lực đạo của anh ta lại có thể lớn đến như vậy?

Mặc kệ bọn họ có thể nghĩ rõ ràng hay không, thì chuyện Cao Phong đánh nhau với hơn hai mươi người cùng một lúc mà lại không rơi vào thế hạ phong, đây là sự thật mà không ai có thể thay đổi được.

Vụt!

Bỗng nhiên, sau lưng của Cao Phong truyền đến một thanh âm.

Căn bản Cao Phong cũng không có thời gian quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt đã ngồi xổm người xuống, sau đó mới bắt đầu quay người.

Quả nhiên, một thanh gậy sắt cứng rắn màu đen, quét ngang qua chỗ đỉnh đầu của anh vừa rồi.

Vừa rồi nếu như Cao Phong chỉ cần ngồi chậm hơn một giây nữa thôi, thì trong nháy mắt sẽ bị đánh trúng huyệt Thái Dương.

Cho dù khả năng chiến đấu của Cao Phong có không tầm thường đi chăng nữa, thì anh cũng không phải là người sắt, nếu là bị đánh trúng huyệt Thái Dương, sợ rằng cũng sẽ bị đánh cho choáng váng tại chỗ

May mà, Cao Phong đã tránh khỏi, trong một giây khi anh vừa quay người lại, thân thể trong nháy mắt đã nhảy lên một cái!

Thanh gậy sắt ở trong tay ngay trong lúc đó cũng vung lên từ không trung xuống, sau đó hung hăng đập xuống tên đàn ông đã đánh lén anh!

Bốp! Bốp!

Một thanh gậy sắt cứng rắn như vậy, hung hăng đập vào đỉnh đầu của tên đàn ông kia.

Một âm thanh to giống như tiếng trống đập dồn vang lên trầm thấp truyền ra, ngay sau đó đã

Cũng không phải là thanh gậy sắt này bị đứt gãy, mà là do lực va chạm lớn khiến cho thanh gậy sắt này bị vặn vẹo, cho nên mới bắn ra những mảnh vụn sắt nhỏ.

Leng keng leng keng!

Những mảnh vụn sắt bị rơi ra, rơi xuống mặt đất, phát ra những âm thanh thanh thuý.

Mà tên đàn ông kia đã bị thương nặng, trong đầu đã vang lên những âm thanh ong ong, sau đó trợn trắng mắt, mắt tối sầm lại ngã sấp về phía sau.

Cao Phong đoạt lấy thanh gậy sắt ở trong tay gã ta, ngay sau đó lại đá một cước ra, trong nháy mắt đã đạp anh ta văng ra xa năm mét.

“Không sợ chết thì cứ tiếp tục lên đi.”

Cao Phong thử cảm xúc khi cầm thanh gậy sắt mới một chút, gương mặt trêu đùa nhìn về phía những tên đàn ông kia.

Còn lại mười tên đàn ông, khi tiếp xúc với ánh mắt của Cao Phong, đều đồng loạt nuốt một ngụm nước miếng một chút, sau đó vô ý thức lùi lại một chút.

Bọn họ cũng không muốn thừa nhận là do mình sợ hãi, những khi nhìn đến những người đang nằm ngổn ngang lộn xộn ở trên mặt đấy, bọn họ có thể không sợ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi