Con ngươi của Lê Trọng Việt khẽ đảo, sau đó anh ta hơi nhíu mày nhìn Cao Phong hỏi: "Cao Phong, anh nói đây là đồ của câu lạc bộ Palazzo, vậy anh đặt từ lúc nào?”
"Không phải là hôm nay mới đặt? Trực tiếp mua đấy chứ?”
Cao Phong liếc mắt nhìn thoáng qua Lê Trọng Việt, tuy không muốn trả lời anh ta, nhưng vẫn hơi gật đầu.
“Ha ha ha! Đúng là buồn cười, đồ ở câu lạc bộ Palazzo đều vận chuyển bằng đường hàng không, lúc chưa chở tới đây, đã được người ta đặt trước hết.”
"Vậy mà anh có thể tới câu lạc bộ mua, anh cho rằng mình đang đi mua KFC à? Từ những lời này của anh, tôi đã biết anh đang nói dối, anh đang lừa Tuyết Ngọc!”
Lê Trọng Việt cười ha ha, trong giọng nói tràn ngập khinh thường với Cao Phong.
Ngay vừa rồi, trong lòng Lê Trọng Việt còn có chút không yên lòng, nói không chừng Cao Phong thật sự có thể mua được đồ ở câu lạc bộ Palazzo?
Nhưng lúc này Cao Phong lại nói, hôm nay anh đi thẳng qua đó mua luôn.
Lê Trọng Việt vô cùng chắc chắn, Cao Phong tuyệt đối đang nói dối!
Bởi vì người đứng đầu ở thành phố Hà Nội, muốn đến câu lạc bộ Palazzo mua đồ, cũng phải đặt hàng trước, nếu không thì tuyệt đối không lấy được.
Thân phận của Cao Phong cao tới đâu, còn có thể so được với người đứng đầu thành phố Hà Nội à?
Đám phụ nữ xung quanh cũng bàn tán xôn xao, chỉ trỏ Cao Phong.
Lúc này, nghiễm nhiên là Cao Phong trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Thành loại người phồng má giả làm người mập, bị mọi người châm chọc khiêu khích.
"Chuyện mà anh không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được, anh mới mở mang kiến thức được mấy ngày?”
Cao Phong mỉm cười, trong giọng điệu có phần khinh thường.
Nếu không phải vì tầng quan hệ với Kim Tuyết Ngọc, anh đã chẳng nói với Lê Trọng Việt nhiều như vậy.
"Tôi dám đánh cược! Ngay cả người đứng đầu thành phố Hà Nội, cũng không thể mua được đồ ở câu lạc bộ Palazzo cùng ngày, anh có thể lợi hại hơn người đứng đầu sao?” Lê Trọng Việt càng hừ lạnh một tiếng.
"Có lẽ, thật sự là như vậy.” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.
Không nói tới mình, chỉ riêng địa vị của Lâm Vạn Quân, hẳn là đứng đầu thành phố Hà Nội không ai cãi được.
Vì sao à?
Bởi vì ngay cả những người quản lý cấp cao hơn, cũng không dám cho Lâm Vạn Quân sắc mặt gì.
Dưới bất động sản Phong Mai là cả khu quy hoạch Thành Bắc, khởi công tạo ra nội thành mới, sẽ vì thành phố Hà Nội giải quyết không ít vấn đề về sức lao động.
Chuyện này tương đương khiến kinh tế ở thành phố Hà Nội sẽ tăng trưởng đến mức độ nào?
Người như vậy, cho dù là người đứng đầu thành phố Hà Nội, nhìn thấy Lâm Vạn Quân đều phải vô cùng lễ phép.
Đây mới chỉ nói tới thành phố Hà Nội mà thôi, nếu cộng thêm nhà họ Cao thành phố Hồ Chí Minh, sẽ lại lên cao một cấp bậc, cũng hoàn toàn không đủ nhìn.
"Ngây thơ! Anh nói cho tôi biết, nếu anh đến câu lạc bộ Palazzo, nho Niagara này bao nhiêu tiền một quả?” Lê Trọng Việt càng cười mỉa hỏi.
Cao Phong khẽ nhíu mày: “Không biết.”
Anh thật sự không biết, bởi vì anh cùng ăn cơm với đám Lâm Vạn Quân, đâu đến lượt Cao Phong tiêu tiền.
"Ha ha, buồn cười, anh cho rằng người nào cũng có thể ăn nho Niagara à." Lê Trọng Việt càng cười mỉa hơn.
Mấy cô gái ở xung quanh cũng tràn ngập khinh thường, Cao Phong này luôn miệng nói nho là anh mua tới, kết quả là không biết giá sao?
Đồ anh mua, bao nhiêu tiền mà cũng không biết à?
Lời nói dối này, thật sự tự sụp đổ.
Mà Cao Phong thì thuận thế nhìn thoáng qua nho Niagara mà Lê Trọng Việt mang tới, trên gương mặt không nhịn được có chút châm chọc.
"Vậy mấy thứ này của anh, là từ đâu tới?" Cao Phong lạnh nhạt hỏi.
“Tôi!” Lê Trọng Việt vốn sửng sốt, sau đó lớn tiếng trả lời: “Đương nhiên là mua từ câu lạc bộ Palazzo rồi!"
"Mấy ngày hôm trước, tôi biết Tuyết Ngọc sẽ trở về vào mấy ngày này, cho nên bắt đầu đặt trước, hôm nay mới lấy được.”
"... Sao tôi thấy, thứ này không giống nho Niagara nhỉ?” Cao Phong cười châm chọc, lạnh nhạt nói xong.
"Cao Phong anh có ý gì, thứ anh không mua nổi, còn định nói xấu tôi cũng không mua nổi à?" Lê Trọng Việt sửng sốt, sau đó phẫn nộ nhìn Cao Phong.
"Đúng vậy, anh Lê vì mua cho Tuyết Ngọc mà tốn nhiều tâm tư như vậy, xài bao nhiêu tiền thì không nói, còn hẹn trước mấy ngày đấy.”
"Mình cầm đồ giả tới lừa người ta, còn nghĩ là người khác cũng lấy đồ giả, đúng là lấy lòng dạ của tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Mấy cô gái ở xung quanh không nhịn được bàn tán, đều đứng về phía Lê Trọng Việt.
"Cao Phong anh đừng nói nữa, mời anh lập tức rời đi, nơi này không chào đón anh!”
Không đợi Cao Phong nói chuyện, bỗng nhiên Kim Tuyết Ngọc mở miệng quát Cao Phong.
Ngay cả cô ta cũng cảm thấy Cao Phong đang bôi xấu Lê Trọng Việt, muốn dùng phương thức này dời lực chú ý của mọi người mà thôi.
Nhưng cho dù Lê Trọng Việt thật sự không mua đồ ở câu lạc bộ Palazzo, chuyện này cũng không thể dập tắt sự thực là Cao Phong lừa người khác.
Hơn nữa, sao Lê Trọng Việt có thể làm chuyện như vậy?
"Tuyết Ngọc, con nói gì thế?” Cuối cùng Kiều Thu Vân không thể nhịn nổi nữa, lên tiếng ngăn lại.
“Mẹ à! Mẹ mặc kệ con đi, con ghét nhất là người lừa gạt, mẹ bảo anh ta nhanh rời khỏi nơi này đi!” Kim Tuyết Ngọc hét to.
Kim Tuyết Mai thấy cảm xúc của Kim Tuyết Ngọc kích động, bất đắc dĩ đứng dậy, sau đó chuẩn bị rời đi với Cao Phong.
Hiện giờ Kim Tuyết Ngọc đang bị thương, nếu như cảm xúc kích động quá khiến vết thương rách da, vậy thì không hay.
"Em đó, càng ngày càng kỳ cục, để mẹ chậm rãi dạy dỗ em đi, chị đi trước.” Kim Tuyết Mai bất đắc dĩ nói một câu, sau đó đi về phía Cao Phong.
"Cao Phong, chúng ta đi trước." Kim Tuyết Mai liếc mắt ra hiệu với Cao Phong.
Cao Phong im lặng một lát, sau đó không nói gì thêm, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Phía sau, mấy thứ mà Cao Phong mang tới bị ném trên đất như đồ bỏ đi.
Lê Trọng Việt lập tức tiến lên, đá mạnh mấy thứ kia tới bên thùng rác.
"Chàng trai này, sao cậu lại làm vậy, cho dù những thứ này không phải mua câu lạc bộ Palazzo, nó không phải dùng tiền mua sao?” Kiều Thu Vân có chút bất mãn nói.
Lê Trọng Việt rụt cổ, trên gương mặt xuất hiện cười mỉa không dám nói gì, anh ta chỉ phát tiết phẫn nộ đối với Cao Phong lên mấy thứ kia mà thôi.
"Mẹ! Cho dù Cao Phong mua cho con một cân nho thối hai nghìn, con cũng không nói gì, nhưng anh ta cứ muốn phồng má giả làm người mập gạt con, mẹ nói xem con có thể không tức giận được sao?” Kim Tuyết Ngọc lập tức mở miệng che chở Lê Trọng Việt.
Kiều Thu Vân khẽ lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Ngoài cửa.
"Tuyết Ngọc có tính cách như vậy, hiện giờ lại mới xảy ra chuyện, anh đừng chấp với con bé nhé.” Kim Tuyết Mai khuyên nhủ Cao Phong.
"Không sao, anh cũng đâu vì cô ấy mà đến nơi này.” Cao Phong mỉm cười, vốn dĩ anh không để chuyện này ở trong lòng.
Đương nhiên là Kim Tuyết Mai nghe ra được ý trong lời nói của anh, gương mặt cô không nhịn được đỏ bừng.
"Em tin anh không? Mấy thứ kia, thật sự là anh lấy từ câu lạc bộ Palazzo." Cao Phong vừa đi với Kim Tuyết Mai, vừa hỏi.
"Em tin tưởng anh!” Kim Tuyết Mai nghiêm túc trả lời, Cao Phong chưa từng gạt cô bao giờ.
Cao Phong khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ cần Kim Tuyết Mai tin tưởng mình là đủ rồi.
Chỉ cần Kim Tuyết Mai tin tưởng mình, ánh mắt của mọi người trên thế giới này, Cao Phong đều không quan tâm.
Cao Phong và Kim Tuyết Mai mới đi không lâu, lại có một cô gái xinh đẹp ăn mặc quần áo hàng hiệu, mái tóc uốn xoăn đi tới phòng bệnh của Kim Tuyết Ngọc.
Tuổi của cô gái này xấp xỉ đám Kim Tuyết Ngọc, quần áo đều thuộc thương hiệu nổi tiếng quốc tế, chiếc đồng hồ trên cổ tay cô ta, rẻ nhất cũng hơn sáu trăm triệu.
Vừa nhìn là biết gia cảnh rất giàu có.