Đường Ngọc Diệp vội vàng ném đồ trong tay xuống, muốn ngồi xổm xuống nhặt cái túi ni lông kia lên.
"Chị Diệp, em không rõ ý của chị lắm, đây thật sự là đồ mua từ câu lạc bộ Palazzo mà.” Lúc này gương mặt Lê Trọng Việt đỏ bừng, có phần tức giận giải thích.
"Đúng vậy... Điều kiện trong nhà anh Lê cũng không kém, hẳn là không làm loại chuyện lừa gạt đúng không?"
"Chỉ có Cao Phong anh rể của Tuyết Ngọc, mới làm loại chuyện phồng má giả thành người mập, anh Lê tuyệt đối không làm như thế.”
"Có khả năng là chị Diệp nếm sai thật rồi, dù sao thứ như quả nho, hái ở trên cây xuống cũng có loại ngọt với không ngọt...”
Đám phụ nữ ở xung quanh đang nhỏ giọng bàn tán.
Động tác đang định ngồi xuống của Đường Ngọc Diệp dừng lại, xoay người nhìn về phía Lê Trọng Việt.
"Cậu đang nghi ngờ tôi à?" Lúc này, khí thế của cô chủ nhà giàu biểu hiện hết trên người Đường Ngọc Diệp.
Trong lòng Lê Trọng Việt chấn động, vội vàng giải thích: "Chị Diệp em thật sự không có ý này, nhưng mà nho Niagara đó, quả thật là em mua từ câu lạc bộ Palazzo tới!”
"Cậu có đặt hàng ở câu lạc bộ Palazzo hay không tôi không biết, nhưng tôi biết, thứ này tuyệt đối không cùng loại với những thứ tôi từng ăn.” Đường Ngọc Diệp lạnh nhạt nói.
Khí chất cô chủ nhà giàu trên người Đường Ngọc Diệp tỏa ra, người ngoài không dám nói gì nữa.
"Được rồi chị Diệp, có lẽ là câu lạc bộ Palazzo thay đổi loại khác mà thôi." Kim Tuyết Ngọc cũng khuyên một câu.
Nhưng Đường Ngọc Diệp chỉ mỉm cười, trực tiếp ngồi xổm xuống, cầm lấy túi ni lông bình thường kia lên.
Tất cả mọi người mơ hồ.
Cô chủ nhà giàu giống như Đường Ngọc Diệp, cho dù là bàn đào ở trên trời, rớt xuống đất cô ta cũng tuyệt đối sẽ không nhặt lên, không phải sao?
Vậy mà bây giờ lại ngồi xổm trên đất, nhặt một cái túi ni lông bên cạnh thùng rác?
Đây là đang đùa đúng không?
“Đây là gì thế?” Đường Ngọc Diệp quay đầu nhìn về phía mọi người.
"Chị Diệp, đây là đồ vứt đi, chúng em ném xuống đất, vứt đi rồi!” Lê Trọng Việt đi lên trước một bước giải thích.
"Đúng vậy chị Diệp, đó là đồ không ai cần, chị nhanh ném vào trong thùng rác đi, đừng để bẩn tay chị.”
"Chị Diệp, đây thật sự là đồ vứt đi, chị vẫn nên nhanh ném đi thì hơn.”
Mọi người đều khuyên Đường Ngọc Diệp, bảo Đường Ngọc Diệp nhanh chóng ném cái túi ni lông này đi.
Nhưng Đường Ngọc Diệp nhìn thoáng qua túi ni lông trong tay, sau đó cười châm chọc nói: “Đây thật sự là đồ vứt đi sao?”
Mọi người sửng sốt, đều nghẹn họng không trả lời được.
Đó đâu phải là đồ vứt đi, là đồ Cao Phong mang tới!
Chẳng qua mọi người coi đồ mà Cao Phong mang tới, trở thành đồ vứt đi.
Một lúc lâu, Kim Tuyết Ngọc mới chậm rãi mở miệng nói: “Chị Diệp, đó là đồ người khác đưa tới, vậy mà giả mạo nói là nho Niagara của câu lạc bộ Palazzo."
"Sau đó chúng em đã ném...”
Thấy Kim Tuyết Ngọc mở miệng giải thích với Đường Ngọc Diệp, ngoại trừ Lâm Đan Phượng và Kiều Thu Vân ra, tất cả mọi người ở trong phòng bệnh đều không ngừng gật đầu.
"Đúng đúng, chị Diệp, đây là đồ mua ở vỉa hè, là hàng nhái kém chất lượng, vậy mà dám nói là đồ của câu lạc bộ Palazzo! Chị nói xem có buồn cười không?"
"Chắc chắn là rất buồn cười, Cao Phong kia là thấy anh Lê lấy đồ ngon ở câu lạc bộ Palazzo ra, cho nên cố ý muốn ganh đua so sánh với anh Lê đúng không?”
"Sao anh ta có thể biết được câu lạc bộ Palazzo? Ha ha, làm tớ chết cười mất."
Mọi người đều cười mỉa, nhắc tới Cao Phong, giống như trở thành trò cười của mọi người.
"Chị thấy, buồn cười là mấy đứa thì có!"
Lúc mọi người đang cười nhạo, Đường Ngọc Diệp lại nhướng mày, lạnh giọng quát.
Đường Ngọc Diệp vừa mới nói câu này xong, tươi cười trên mặt mọi người lập tức cứng ngắc, gương mặt cũng trở nên mơ hồ.
Nhìn bộ dạng của Đường Ngọc Diệp hiện giờ, hình như hơi tức giận?
Hiện giờ Đường Ngọc Diệp thật sự rất tức giận, cô ta không ngờ tới mới qua hai năm, đám bạn học của cô ta đã biến thành như vậy rồi!
Cả đám biến thành kẻ nịnh hót, biến thành ếch ngồi đáy giếng cuồng vọng không coi ai ra gì!
Đối với đồ giả thì thổi phồng còn chưa tính, thậm chí ngay cả đồ thật đều đã không phân biệt tốt xấu?
"Chị Diệp chị làm sao vậy, thứ này có vấn đề gì sao?” Kim Tuyết Ngọc hơi sửng sốt hỏi.
Lần này Đường Ngọc Diệp không nói nữa, trực tiếp đặt túi ni lông lên trên bàn, sau đó lấy đồ ở bên trong ra.
Mọi người đều im lặng không nói, ánh mắt đều nhìn về phía cái túi.
Mở cái túi bình thường ở bên ngoài ra, lúc này mọi người mới phát hiện, đồ bên trong được đóng gói vô cùng tinh xảo.
Không chỉ là loại gói đồ sạch sẽ vệ sinh còn bảo vệ môi trường, hơn nữa chiếc hộp đựng đồ được làm vô cùng khéo léo tinh xảo, bảo vệ đồ ở bên trong rất tốt.
Nếu không lúc trước Lê Trọng Việt đá một cái, tuyệt đối sẽ đá nát đồ ở bên trong rồi.
Hiện giờ động tác của Đường Ngọc Diệp vô cùng cẩn thận, chậm rãi mở đồ ra, nhìn thấy dấu hiệu đặc biệt này, trong lòng cô ta cũng hơi chấn động.
Sau đó Đường Ngọc Diệp lại chậm rãi mở hộp đóng gói ra, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Tiếp theo, Đường Ngọc Diệp lại chậm rãi mở hộp đựng đồ ra, nhìn vào bên trong!
"Quả nhiên! Quả nhiên là nho Niagara! Đây, đây mới đúng là nho Niagara của câu lạc bộ Palazzo!"
"Các em, các em đúng là lãng phí của trời! Lãng phí của trời!”
Ngay sau đó, Đường Ngọc Diệp thở phào một hơi, vẻ mặt sung sướng nói.
Một câu này nói ra, tất cả mọi người đều há to miệng, mỗi người đều chết đứng tại chỗ.
Đường Ngọc Diệp nói gì thế?
Vậy mà cô ta nói, đây mới là nho Niagara của câu lạc bộ Palazzo sao? Sao có thể có chuyện này được?
Nếu bọn họ không quen biết với Đường Ngọc Diệp, hiện giờ thậm chí không nhịn được hoài nghi, Đường Ngọc Diệp không phải là Cao Phong mời tới đấy chứ?
Nhưng bọn họ biết rất rõ thân phận của Đường Ngọc Diệp.
Với bối cảnh và điều kiện gia đình của Đường Ngọc Diệp, vốn dĩ không cần thiết phải lừa gạt bọn họ.
Lời nói của Đường Ngọc Diệp, tuyệt đối vô cùng đáng tin.
Với kiến thức của cô ta, chắc chắn sẽ không nhận sai được!
Mà theo hộp đựng đồ mở ra, mùi hương thơm ngát lập tức tràn ra bên ngoài.
Mùi nho thơm ngát này chỉ hơi ngửi mùi thôi, nhưng sẽ kéo dài không tiêu tan, nhàn nhạt phiêu đãng ở trong phòng bệnh, khiến người ta không nhịn được vui vẻ thoải mái!
Mọi người còn chưa nói gì, chỉ ngửi mùi hương vô cùng thơm mát này thôi, đã không nhịn được say mê bên trong.
Cho dù còn chưa thấy được nho Niagara trông thế nào, nhưng chỉ ngửi mùi của nó, là biết thứ này bất phàm cỡ nào.
Mà Đường Ngọc Diệp không còn do dự nữa, trực tiếp lấy hết đồ trong hộp bảo vệ môi trường ra ngoài.
Nho Niagara giống như hàng thủ công mỹ nghệ, lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Tất cả quả nho đều châu tròn ngọc sáng, nhìn vô cùng mọng nước, lớn nhỏ hoàn toàn đồng đều, vừa nhìn là biết được chọn lựa khéo léo.
Giống như những viên kim cương vô cùng lóng lánh, cứ thế bày ra trước mặt mọi người.
Đây đâu còn là nho nữa, quả thực giống như thủy tinh chân chính, toàn bộ đều như ở trạng thái trong suốt, còn có chút xanh biếc.
Mọi người nhìn thấy rõ ràng, màu xanh biếc đó là vì trong quả nho như thủy tinh trong suốt, có một số đường vẫn màu xanh biếc.
Mọi người, cho dù là Kiều Thu Vân hay là Kim Tuyết Ngọc, thậm chí là Lâm Đan Phượng hay đám người Lê Trọng Việt, hiện tại đều nhìn chằm chằm về phía bên này không chớp mắt.
Bọn họ chưa bao giờ ngờ tới, vậy mà trên thế giới này còn có loại đồ ăn nhìn như tác phẩm nghệ thuật như thế.
Chẳng lẽ thật sự là bần cùng nên tưởng tượng có hạn hay sao?