RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Trước khi thấy được nho Niagara này, bọn họ vẫn luôn cảm thấy đồ Lê Trọng Việt lấy ra, đã tính là cao cấp.

Nhưng hiện giờ đem ra so sánh, bọn họ mới biết được, đồ mà Lê Trọng Việt lấy ra, quả thực là đồ bỏ đi!

"Thật ra nó tên là nho thủy tinh mã não."

"Nhưng mọi người có biết, vì sao loại nho này có tên như vậy hay không?”

Đường Ngọc Diệp chậm rãi lấy một quả nho ra, nhẹ giọng hỏi.

Mọi người nhìn thấy rất rõ, lúc này yết hầu của Đường Ngọc Diệp hơi cử động một cái, nuốt nước bọt.

Với thân phận của Đường Ngọc Diệp, đã ăn không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng lúc này đối mặt với quả nho kia, cô ta lại nuốt nước bọt, đây truyện cười sao?

Nhưng vẻ mặt Đường Ngọc Diệp rất nghiêm túc, khiến bọn họ biết, đây thực sự không phải truyện cười.

Lúc này một quả nho được Đường Ngọc Diệp đưa tới miệng, mọi người lại càng thấy rõ quả nho kia.

Thịt quả trong suốt óng ánh như thủy tinh, cộng thêm hoa văn màu xanh ngọc, càng khiến người ta kinh ngạc hơn, ở giữa quả nho kia, hình như xuất hiện màu đỏ.

Đó là màu đỏ kiều diễm, tuy chỉ có một chút, nhưng khiến người ta không thể bỏ qua.

"Bởi vì quả nho này, bên ngoài thịt quả giống như thủy tinh xanh biếc, mà bên trong thì có màu đỏ như hồng mã não."

"Cho nên cái tên nho thủy tinh mã não này, bởi vậy mà có."

"Nhưng loại nho mà Lê Trọng Việt mang tới, chỉ là loại nho thủy tinh hơi xa xỉ chút thôi!”

"Cậu ấy có mua từ câu lạc bộ Palazzo hay không, chị không biết, nhưng thứ này, tuyệt đối là nho Niagara được vận chuyển theo đường hàng không về ở câu lạc bộ Palazzo!”

Đường Ngọc Diệp cảm thán một tiếng, sau đó chậm rãi cho quả nho này vào trong miệng.

Bây giờ cô ta không nhả quả nho ra, mà nuốt hết vào trong miệng.

Đôi môi đỏ mọng chậm rãi nhai, chất lỏng ngọt lành lập tức bao phủ trong khoang miệng của cô ta.

Đường Ngọc Diệp hưởng thụ mùi hương thơm ngát ngọt lành này, không nhịn được nhắm mắt lại, giống như đang say mê trong hương vị.

Khoảng chừng hơn mười giây trôi qua, Đường Ngọc Diệp mới chậm rãi cúi đầu, nhả hạt nho trong miệng ra.

Trong lòng bàn tay là hạt nho đỏ tươi, giống như là hồng mã não, khiến người ta yêu thích không buông tay.

"Trời ạ, đây là nho Niagara chân chính sao?”

"Ồ! Thứ Cao Phong mang tới, thật sự là nho Niagara sao? Sao anh ta có thể làm được?”

"Nếu là như vậy, lúc trước chúng ta... Vẫn luôn đổ oan cho anh ta rồi à?"

"Tôi chỉ muốn biết, Cao Phong làm thế nào lấy được nho Niagara từ trong câu lạc bộ Palazzo!”

"Đúng vậy, đây tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể lấy được đúng không?”

Mọi người hoàn toàn bị khiếp sợ rồi.

Sắc mặt Lê Trọng Việt thì vô cùng khó coi, mà Lâm Đan Phượng và Kiều Thu Vân, cũng có vẻ mặt kỳ lạ.

Còn Kim Tuyết Ngọc, sau khi khiếp sợ qua đi, trên gương mặt cô ta tràn ngập áy náy.

Cao Phong thật sự không lừa gạt cô ta, nhưng cô ta lại cho rằng Cao Phong lừa gạt mình, cho nên mới có thái độ ác liệt với Cao Phong như vậy.

Nhưng Cao Phong không mở miệng giải thích, chỉ khẽ lắc đầu rời khỏi nơi này.

Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Tuyết Ngọc vô cùng khó chịu.

"Trời ạ, còn có bánh ngọt tinh xảo của câu lạc bộ Palazzo nữa sao?”

"Còn có cả sushi cao cấp được vận chuyển bằng đường hàng không đến, mỗi tháng chỉ có mười phần sao?”

Đường Ngọc Diệp lại kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó như nhận được bảo bối mở hộp đựng đồ ra, lấy từng món ra ngoài.

Chỉ trong chớp mắt trong phòng lại thơm hơn nữa.

Đám bạn của Kim Tuyết Ngọc không nhịn được nữa, vội vàng xông tới vui sướng nhấm nháp.

"Trời ạ, sao có đồ ăn ngon tới vậy nhỉ, cả đời này tớ chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy!”

"Ăn ngon, ăn thật ngon!”

"Nếu như mỗi ngày có thể ăn thứ ngon như vậy, bảo tôi làm gì cũng được hết!”

Mọi người vừa ăn vừa kêu lên kinh ngạc, ngay cả Đường Ngọc Diệp cũng bỏ xuống kiêu ngạo của cô chủ, tranh giành với bọn họ.

Bởi vì đồ ăn ở câu lạc bộ Palazzo, thật sự là có tiền cũng không mua được, không phải là có tiền thì có thể ăn.

Đường Ngọc Diệp dành chút thời gian, cầm lấy một quả nho cho vào trong miệng Kim Tuyết Ngọc.

“Nào, em ăn thử xem, nói cho chị biết có cần bóc vỏ hay không?” Đường Ngọc Diệp cười nói.

Nho Niagara nhập khẩu, ngọt lành vô tận và mùi thơm lan tỏa, Kim Tuyết Ngọc không nhịn được muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Nho này đâu cần phải bóc vỏ, thịt quả cùng vỏ trái cây, giống như hợp lại làm một thể, giống như quả nho đã bóc vỏ.

Không nói tới việc cho vào miệng là tan, chỉ riêng vị đã ngon tới mức không thể tin được.

Lúc trước còn cảm thấy nho mà Lê Trọng Việt mua tới rất ngọt, hiện giờ so sánh với thứ này, lập tức cảm thấy khác biệt quá lớn.

"Hiện giờ chị rất tò mò, rốt cuộc là ai mua mấy thứ này cho Tuyết Ngọc thế?”

"Có lẽ chị nói chuyện hơi thẳng, nhưng chị thực sự không nói khoa trương, mấy thứ này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể mua được.”

"Không chỉ có nho Niagara, còn có nhiều bánh ngọt tinh xảo như vậy, cho dù là chị, cũng không thể mua được nhiều thứ như thế?

Đường Ngọc Diệp tỉnh táo lại từ trong hưng phấn khi thấy nho Niagara, nhẹ giọng hỏi.

Dù sao cô ta cũng là con của gia tộc lớn, lại chịu ảnh hưởng của thế hệ trước trong gia tộc, cho nên đối với những người có bản lĩnh, tất nhiên là muốn kết bạn.

Hơn nữa Đường Ngọc Diệp cũng rất tò mò, trong số những người mà Kim Tuyết Ngọc quen, còn có nhân vật lớn như vậy à?

Nghe Đường Ngọc Diệp hỏi như vậy, mọi người đều im lặng không nói gì.

Dù sao ở trong mắt bọn họ, Cao Phong chỉ là một tên phồng má giả làm người mập mà thôi.

Cùng lắm, xem như là quen đám lưu manh của bang Lâm Hổ.

Ai có thể nghĩ tới, người bị bọn họ khinh thường, ở trong lòng Đường Ngọc Diệp, thực ra là nhân vật lớn như thế.

"Chị tò mò hơn là, đồ tốt như vậy, sao lại bị các em coi là đồ bỏ đi để đối đãi?”

"Như vậy người đưa đồ tới, hẳn là không được các em đối xử tốt.” Đường Ngọc Diệp vô cùng thông minh, lập tức nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, không nhịn được lắc đầu.

Nghe Đường Ngọc Diệp nói như vậy, trên gương mặt mọi người cùng xuất hiện xấu hổ.

Nhất là Kim Tuyết Ngọc, lúc trước đúng là cô ta tự tay hất đồ của người ta xuống đất, còn mở miệng đuổi Cao Phong đi.

Mà nguyên nhân khiến cô ta tức giận, là Cao Phong dùng đồ giả để lừa gạt cô ta, còn khiến cô ta mất hết mặt mũi trước mặt bạn học.

Bây giờ mới biết được, hóa ra là mình hiểu lầm Cao Phong!

Từ đầu tới cuối, đều là lỗi của mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Tuyết Ngọc càng áy náy hơn.

"Chị Diệp, là Cao Phong anh rể của Tuyết Ngọc mang tới, lúc ấy anh ta nói đây là đồ mua từ câu lạc bộ Palazzo tới, bọn em đều không tin...” Lâm Đan Phượng nhỏ giọng giải thích.

"Anh rể của Tuyết Ngọc sao? Đó không phải...” Đường Ngọc Diệp sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc từng nói về Cao Phong không ít lần, cho nên cô ta cũng nghe nói tới, Cao Phong là một tên ăn bám.

Nhưng hiện giờ xem ra, Cao Phong này tuyệt đối không đơn giản như Kim Tuyết Ngọc nói!

Ngay cả chuyện Đường Ngọc Diệp này không thể làm được, Cao Phong lại dễ dàng làm được, anh có thể đơn giản được sao?

Hơn nữa hiện giờ Đường Ngọc Diệp vô cùng hoài nghi, đồ lúc trước mà mình đặt, chắc chắn là bị Cao Phong cướp mất.

Bỗng nhiên trong lòng Đường Ngọc Diệp sinh ra rất nhiều tò mò đối với Cao Phong

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi