RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1948

Cuồng Ngưu dồn chặt Cao Phong vào trong góc tường, vung nắm đấm một cách liên tục.

Hoặc là đấm vào trên người của Cao Phong, hoặc bị Cao Phong chống đỡ lại, hoặc là đập vào phía bức tường đằng sau lưng Cao Phong.

Nắm đấm như sắt búa đập vào vách tường, khiến cho những viên gạch đặc bị đập không ngừng vỡ vụn ra, vôi vữa từng lớp từng lớp bay tung ra.

Những tấm gạch vỡ vụn ra, vôi vữa văng ngập tràn nhìn vào vô cùng kinh khủng.

Phạm Thanh Nhiên vô cùng hoảng hốt, trên mặt ông Ngô cũng cực kì kinh hãi.

“Danh xưng Cuồng Ngưu này, quả nhiên đúng là danh bất hư truyền!

“Trước đây tôi từng rất coi trọng bản thân mình, bây giờ ở trước mặt hắn ta tôi sợ tôi còn chẳng thể chống cự nổi hai phút!!” Ông Ngô thở dài một cái nói

“Làm sao bây giờ, bây giờ chẳng lẽ giờ lại nhìn hắn ta đánh chết Cao Vũ hay sao? “ Phạm Thanh Nhiên lúc này căn bản không có cách nào có thể giữ bình tĩnh được nữa.

Trong lúc nói chuyện cô lấy điện thoại ra.

“Cô chủ à, cô là đang muốn cầu xin sự giúp đỡ của người nhà chúng ta sao? Cô lấy lý do gì để nhờ người giúp đỡ bây giờ?”

“Chuyện của nhà ta, cô chắc hẳn là phải biết rõ ràng hết chứ.” Ông Ngô nói ra một câu đầy ẩn ý.

Trong một câu nói ấy thôi đã khiến cho Phạm Thanh Nhiên có chút ngẩn người ra, bàn tay trắng nõn nà nắm chặt lấy điện thoại nhưng lại là hành động ngừng gọi điện thoại.

“Ông Ngô à, vậy ông đi giúp anh ta một chút được không, nếu không thì không anh ta sẽ bị đánh chết mất!” Phạm Thanh Nhiên trừng đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn chằm chằm vào ông Ngô, sâu trong ánh mắt ánh lên một lời cầu xin vô cùng thành khẩn.

Ông Ngô lúc này, thực sự đang rất hoảng hốt, kinh hãi.

Mười hai tuổi Phạm Thanh Nhiên đã được đưa đến Hoa Kỳ để được đào tạo và nghiên cứu nhiều hơn, mọi lúc mọi nơi dù là lúc nào đi chăng nữa đều là ông ấy làm bạn với cô, bảo vệ cho sự an toàn tuyệt đối cho Phạm Thanh Nhiên.

Hơn mười năm trôi qua, Ông Ngô đã tận mắt theo dõi quá trình trưởng thành của Phạm Thanh Nhiên, từ một đứa trẻ tinh nghịch bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, duyên dáng.

Nhưng, tính cách kiêu căng ngạo mạn của Phạm Thanh Nhiên từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Hơn nữa, cô cũng chưa từng cầu cứu ai, chưa từng nhờ ai giúp đỡ dù chỉ là một lần!

Vậy mà lúc này, vì Cao Vũ, trong mắt của cô lại xuất hiện một vẻ khẩn cầu, chính điều này đã khiến trong lòng ông Ngô không thể nào không khỏi chấn động?

Chẳng lẽ, Phạm Thanh Nhiên đối với Cao Vũ này thực sự là có chút tình cảm hay sao?

“Ông Ngô à, giúp anh ta một chút đi mà!” Phạm Thanh Nhiên nghiên hẳn người về phía trước, nhìn chằm chằm vào ông Ngô nói.

“Cô chủ à, tôi chỉ sợ đối mặt với Cuồng ngưu, tôi không thể đỡ nổi ba đấm của hắn.” ông Ngô thở dài ra một cái, nhưng vẫn đẩy cửa xe bước ra.

Phạm Thanh Nhiên từ trước đến nay chưa từng cầu xin ai, đây chính xác là một lần duy nhất, ông Ngô chẳng thể tìm thấy được lí do gì để có thể từ chối.

Ngay khi ông Ngô vừa mới bước xuống xe, chuẩn bị đi vào cái hẻm nhỏ, thì chợt nhìn thấy Cuồng Ngưu bị Cao Phong đấm một phát trúng trúng vào cằm, sau đó cả người không ngừng lùi lại.

Mà Cao Phong nhân cơ hội này cuối cùng cũng có thể thở một cái rồi anh ta cũng không có lãng phí thời gian mà nhanh chóng tiến thẳng về phía Cuồng Ngưu, tấn công hắn một lần nữa

“Bốp!”

“Bốp!”

“Binh!”

Cao Phong tung ra ba cú đấm, đấm thằng vào cằm của Cuồng Ngưu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi