Cô gái cũng than thở một hơi, sớm biết như vậy, thì không nên đắc tội với Cao Phong rồi.
Nếu như không đắc tội với Cao Phong, Cao Phong cũng sẽ không mang những căn biệt thự mà bọn họ đã chọn trực tiếp mua hết!
"Thật sự là không hiểu, Thành phố Hà Nội từ bao giờ, lại xuất hiện một tên trẻ tuổi lợi hại như cậu Cao vậy, tại sao trước đây chưa từng nghe nói qua?” Hồ Quốc Khánh cảm thất rất là khó hiểu.
"Đúng đó, người có tiền họ Cao ở Thành phố Hà Nội cũng có, nhưng ở Hà Nội nhà giàu có tiếng tăm lừng lẫy, lại không có ai họ Cao hết?"
"Thành phố Hà Nội những gia tộc có thể lực được xếp trong mười hạng đầu, cũng không có họ Cao, cái cậu Cao đó, rốt cuộc là thân phận gì thế?"
Cô gái cũng có chút phiền muộn, đồng thời trong lòng cũng có sự nghi hoặc.
“Có thể là do chúng ta vẫn chưa tiếp xúc đến đẳng cấp nhất định nào đó, tôi cảm thấy cậu Cao này, ở Hà Nội tuyệt đối không phải là hạng vô danh tiểu tốt đâu, dù sao cậu ta chỉ cần quơ tay là lấy ra gần cả hai trăm tỷ mà!”
Hồ Quốc Khánh mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cũng đều không khỏi sợ hãi giật mình.
“Nói đến người có tiếng mà họ Cao, Hà Nội này thật sự có một người đó." Bỗng nhiên, cô gái hình như nghĩ ra điều gì, bật cười một tiếng.
“Ai?” Hồ Quốc Khánh liền hỏi ngày.
"Đương nhiên là người nổi tiếng ở nhà họ Kim trong Hà Nội rồi, chính là con rể của nhà họ Kim, hớ hớ, một tên vô dụng” Cô gái cười lạnh. "Sao em lại biết thế, hay là em quen biết?" Hồ Quốc Khánh sửng sốt, anh ta do lúc trước không thường xuyên ở Hà Nội, ngược lại chưa bao giờ nghe qua chuyện này. Gương mặt cô gái hiển nhiên có chút không tự nhiên, sau đó còn có phần khinh thường nói: “Em làm sao mà quen biết anh ta chứ? Chỉ là nghe nói mà thôi."
Hồ Quốc Khánh còn đang định nói gì nữa, điện thoại của cô gái đột nhiên vang lên.
Cô gái nhấc máy lên xem một cái, có chút không tự nhiên nói: “Là mẹ em gọi đến, chắc chắn lại hối thúc vụ nhà cửa đây mà!”
“Hết cách rồi, nghe đi, nói với mẹ mấy ngày này anh cho người quét dọn biệt thự một chút, rất nhanh có thể dọn vô ở rồi." Hồ Quốc Khánh buồn bã trả lời.
Cô gái đáp lại một câu, tiếp theo thì bắt máy lên.
"Alo? Quyên Tú? Bên con tình hình như thế nào rồi, biệt thự đã xử lý xong chưa?" Điện thoại vừa mới kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến ngay một giọng nói.
Chỉ là nghe tiếng thôi, thì đã biết chủ nhân của giọng nói này là một người phụ nữ mạnh mẽ, không thích người khác làm trái ý bà ta.
"Mẹ, nhanh thôi, khoảng mấy ngày nữa thôi.” Lý Quyên Tú có chút bất lực mà trả lời.
“Con mau lên đi, mẹ đã nói với người ta rồi, sẽ dẫn người ta đi xem đó." Đầu dây bên kia than phiền một câu, rất nhanh đã cúp máy.
Lý Quyên Tú và Hồ Quốc Khánh đưa mắt nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.
Đúng ngay lúc này, Hồ Quốc Khánh nhìn phía trước một cái, giây lát ngồi thẳng lưng lên, sau đó đứng dậy vội vàng chạy đi....
Cao Phong từ trong khu biệt thự đi ra ngoài, đi ngang qua phòng đăng kiểm, nhân viên bảo vệ vội vàng chạy ra cung kính đưa tiễn.
"Xe của bọn họ không bị di chuyển đi?” Cao Phong có chút bất ngờ nhìn ra bên ngoài một cái. Chỉ thấy xe của mình vẫn còn đang bị kẹt ở giữa lối đi, mà xe của Trương Kiến, cũng không được di chuyển.
Cứ như vậy thì, Trương Kiến bọn họ không đi vào được, nhưng Cao Phong cũng không đi ra được. Xem ra, đây là do Trương Kiến cố ý chắn ở đó rồi.
Cao Phong lúc trước chặn đường của bọn họ, giờ bọn họ cũng làm y vậy chặn đường của Cao Phong.
"Thật là thú vị." Cao Phong cười nhạt, sau đó chuẩn bị lên xe.
Cao Phong anh muốn đi, thật sự vẫn chưa ai có thể chặn đường anh được.
“Cậu Cao, cậu Cao xin đợi một lát!”
Đúng ngay tại lúc này, bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, Cao Phong nghi ngờ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Hồ Quốc Khánh đang chạy bước nhỏ, thở hổn hển chạy về phía của Cao Phong, gương mặt lại tràn đầy ý cười.
Còn sau lưng của Hồ Quốc Khánh, cái cô Lý Quyên Tú cũng tăng tốc chạy lên, đuổi theo Hồ Quốc Khánh.
Cao Phong ngay lập tức nhận ra hai người bọn họ, biểu cảm có chút bất ngờ.
Tại phòng kinh doanh của Khu dân cư Phương Đông, trước khi Cao Phong rời khỏi, cái người Hồ Quốc Khánh này đã chặn Cao Phong lại, khăng khăng thỉnh cầu Cao Phong, mong Cao Phong có thể nhường căn thiệt thự đó cho anh ta.
Còn nói là sẽ cho Cao Phong lợi nhuận, Cao Phong nghe thể liền không vui, thẳng thắn từ chối anh ta.
Không ngờ rằng hai người này lại đuổi theo đến đây, đúng thật là, âm hồn không tan mà!
"Hai người có chuyện gì sao?" Cao Phong hỏi.
Hồ Quốc Khánh cùng Lý Quyên Tú chạy đến trước mặt Cao Phong, đầu tiên là tự mình giới thiệu với Cao Phong.
“Khụ, cái này, Cậu Cao à, vẫn là chuyện nói trước đó."
“Cậu Cao không bán căn nhà cho tôi cũng được, nhưng cậu Cao có thể nào.... Cho tôi mướn căn nhà mấy ngày được không, một ngày, một ngày cũng được nữa!"
Hồ Quốc Khánh đứng trước mặt Cao Phong, tay đưa qua một hộp thuốc lá Việt Nam, hai tay đưa cho Cao Phong một điếu thuốc.
“Hút không quen, cất vào đi." Cao Phong xua tay từ chối.
Nhưng Hồ Quốc Khánh lập tức đưa tay vào túi quần, lấy ra một bao thuốc lá loại khác, cùng loại với loại Cao Phong bình thường hay hút.
Cao Phong khẽ ngơ ngác, loại người như Hồ Quốc Khánh, rất biết quan sát nha!
Hôm đó anh ta nhất định đã thấy Cao Phong hút loại thuốc này, cho nên đã sớm chuẩn bị rồi.
Cứ như vậy, thật sự không tiện từ chối.
Cao Phong do dự mốt lát, đưa tay nhận lấy, Hồ Quốc Khánh lại vội vàng cầm lấy bật lửa, đích thân châm lửa cho Cao Phong.
Sự nhiệt tình của Hồ Quốc Khánh, khiến cho Cao Phong có chút cạn lời.
Càng bất lực hơn là, cái người Hồ Quốc Khánh này lại muốn mướn nhà? Mượn một ngày? Mượn để làm gì?
Tuy nói là Cao Phong không ở trong căn nhà đó, nhưng thứ như nhà này, cũng không thể nói mượn là cho mượn được đúng không?
“Cậu Cao, chúng tôi chỉ là muốn thuê một ngày nhà của anh thôi, chúng tôi cũng biết anh không thiếu tiền, nhưng chỉ cần anh mở miệng, chúng tôi sẽ làm hết sức mình có thể, để có thể làm hài lòng điều kiện của cậu Cao."
Lý Quyên Tú cũng đi lên phía trước, thái độ rất ôn hòa nhỏ tiếng nói với Cao Phong.
"Thật ngại quá, tôi không có hứng thú." Cao Phong nhàn nhạt nói.
“Cậu Cao, mong anh nhất định phải giúp đỡ chúng tôi! Chúng tôi thật sự là không còn cách nào khác, trước đây vô lễ với anh, mong anh đừng để trong lòng."
Hồ Quốc Khánh đưa tay kéo lấy cánh tay của Cao Phong, trong ánh mắt chứa đầy sự vạn xin.
Cao Phong cảm thấy có chút kỳ lạ, tính cách của Hồ Quốc Khánh, tuyệt đối không phải loại người dễ dàng cầu xin người khác.
Hôm đó ở phòng kinh doanh của Khu dân cư Phương Đông, Cao Phong đã nhìn ra được, Hồ Quốc Khánh và Lý Quyên Tú, đều là loại người cao ngạo kiêu căng.
Càng hơn thế nữa, Hồ Quốc Khánh là một người đàn ông, nếu như không phải bị ép đến không còn cách nào, ai lại muốn ở trước mặt bạn gái mình, biểu lộ biểu cảm cầu xin với một người đàn ông khác được?
"Anh rốt cuộc muốn thuê nhà để làm gì?" Cao Phong nhàn nhạt hỏi. Dù cho một căn biệt thự với anh mà nói, chẳng đáng là gì.
Nhưng nếu như Hồ Quốc Khánh thuê căn nhà đó, là để mở party gì gì đó thì, vậy thì Cao Phong nhất định sẽ không cho anh ta thuê đâu.
"Tôi...." Hồ Quốc Khánh trầm ngâm một lúc, sau đó quyết định có sao thì nói vậy: “Cậu Cao, tôi và Quyên Tú từ lúc còn học đại học đã quen biết nhau rồi, hẹn hò cũng được mấy năm rồi.”
“Bây giờ đã đến tuổi bàn chuyện kết hôn, nhưng điều kiện duy nhất của bên nhà Quyên Tú, đó là nhất định phải mua được biệt thự."
“Tôi vừa hay mới được điều công tác đến đây, cũng có ý định mua biệt thự, cho nên muốn mua một căn biệt thự ở chỗ này."
“Quyên Tú bây giờ đã lỡ nói với người trong nhà rồi, đó là căn biệt thự mà anh vừa mới mua, bây giờ người nhà cũng đang đợi đến đây xem..."