RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Theo lời giải thích của Hồ Quốc Khánh, Cao Phong cũng muốn làm rõ chân tướng chuyện này.

Trong lòng không nói nên lời. Đây là cái quái gì vậy?

"Cậu Cao, tôi xin anh cho tôi một ngày là được rồi, tôi sẽ dẫn bọn họ đi xem thử, nếu không, chuyện của tôi và Quyên Tú nói không chừng sẽ hoàn toàn thất bại." Vẻ mặt Hồ Quốc Khánh van xin nhìn Cao Phong.

Khi Cao Phong nghe đến đó, thật ra anh đã quyết định giúp bọn họ.

Có câu nói rất đúng, thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân.

Tác thành cho hai người bọn họ, cũng là một chuyện tốt đẹp.

Trước kia nếu không phải ông cụ Kim tác thành cho Cao Phong và Kim Tuyết Mai, Cao Phong cũng sẽ không nhớ mãi không quên ân tình của ông cụ Kim.

Nhưng Cao Phong vẫn không nhịn được nhíu mày nhìn về phía Lý Quyên Tú nói: "Mẹ của cô, cuối cùng là cho con gái lấy chồng, hay là gả cho cái nhà?"

Vẻ mặt của Lý Quyên Tú xấu hổ, cúi đầu không nói lời nào.

Bây giờ cô ta đang cầu xin Cao Phong, nào dám có nửa điểm không vừa lòng trước mặt Cao Phong.

"Anh cũng tự giải quyết cho tốt đi." Cao Phong liếc mắt nhìn Hồ Quốc Khánh.

"Vâng vâng vâng, cậu Cao, anh xem..." Hồ Quốc Khánh gật đầu liên tục.

"Gần đây tôi sẽ không ở, có thể cho anh mượn." Cao Phong thản nhiên nói.

"Hay quá, cậu Cao, cảm ơn anh, tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào, xin, xin anh nhận cái cúi đầu của tôi!"

Hồ Quốc Khánh nghe thấy lời này vô cùng phấn khởi, trên mặt lập tức bị sự phấn khởi chiếm cứ, không nói hai lời cúi đầu với Cao Phong.

Vẻ mặt của Lý Quyên Tú cũng vui vẻ, trên mặt tràn đầy sự cảm động, từ trong lòng cô ta rất cảm kích Cao Phong.

Cao Phong hơi xua tay, ngăn cản động tác của Hồ Quốc Khánh, anh tiện tay đưa chìa khóa cho anh ta.

Coi như là vì tình yêu làm một chuyện tốt.

Đối với Cao Phong, một căn biệt thự không quan trọng, bất kể thứ gì, hữu dụng mới là đồ tốt.

Với thái độ thành khẩn của Hồ Quốc Khánh, Cao Phong cũng không quá mức hà khắc.

Quan trọng hơn, Cao Phong vẫn nhớ rõ, ân tình năm đó của ông cụ Kim.

"Cậu Cao, cảm ơn anh cảm ơn anh, đây là thẻ căn cước của tôi, để ở chỗ của anh, anh có thể hoàn toàn yên tâm!" Hồ Quốc Khánh đưa tay lấy thẻ căn cước của mình ra.

"Không cần, nếu tôi muốn đối phó với anh, không cần thẻ căn cước anh cũng không đi được."

Cao Phong thản nhiên xua tay, sau đó chuẩn bị lên xe.

Nếu xe của Trương Kiến đỗ ở chỗ này cố tình chặn đường Cao Phong, vậy Cao Phong chắc chắn phải tự mình tìm một con đường khác.

"Yo yo yo, đây không phải là Cao Phong sao? Làm sao vậy, không ra được à?" Phía sau, Hạ Vy và Trương Kiến cũng từ trong khu biệt thự đi ra.

Giờ phút này, trên mặt Hạ Vy tràn đầy sự vui mừng và khinh thường.

Cao Phong anh không phải chặn đường của tôi sao? Bây giờ tôi đây cũng chặn đường anh, xem anh có cách gì?

"Cô nhất định không di chuyển xe đúng không?" Cao Phong thản nhiên hỏi.

"Chúng tôi là chủ sở hữu khu biệt thự này, đương nhiên là có quyền đỗ xe ở đây, nếu anh lợi hại thì anh ra ngoài đi!" Hạ Vy cười nhạo không ngừng.

"Trên đời này, Cao Phong tôi muốn rời đi, không có ai có thể ngăn cản được tôi."

Cao Phong cười nhạt, lên xe và khởi động xe.

Đừng nói là chỉ là một chiếc Mercedes-Benz, trước kia chiếc Maserati phiên bản giới hạn của Vũ Hoàng Minh, Cao Phong nói tông liền tông.

Một chiếc Mercedes-Benz cũng muốn cản đường anh, quả thực là một trò cười.

Lúc này Hồ Quốc Khánh cũng hiểu ra, anh ta ngăn Cao Phong lại nói: "Cậu Cao, anh chờ tôi một chút, chờ tôi một chút."

Hồ Quốc Khánh nói xong, hoàn toàn không đợi Cao Phong trả lời, anh ta đã chạy đến chiếc xe của mình ở đằng xa, không nói hai lời khởi động xe, chạy qua bên này.

Cao Phong và Hạ Vy đều hơi khó hiểu, không biết Hồ Quốc Khánh này muốn làm gì.

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của Hạ Vy và Trương Kiến cũng lập tức trừng lớn.

"Anh muốn làm gì!" Trương Kiến nổi giận gầm lên một tiếng.

Chỉ thấy Hồ Quốc Khánh lái chiếc xe địa hình màu trắng của mình, tốc độ càng lúc càng nhanh chạy về phía cửa chính của khu biệt thự.

Mà phương hướng Hồ Quốc Khánh nhắm đến là chiếc xe Mercedes-Benz của Trương Kiến.

Hồ Quốc Khánh muốn làm gì? Anh ta muốn tông vào chiếc xe của Trương Kiến sao?

"Két! Rầm!"

Giây tiếp theo, đầu xe của Hồ Quốc Khánh tông mạnh vào một bên thân xe Mercedes-Benz của Trương Kiến.

Âm thanh va chạm lớn, lập tức vang vọng rất xa.

Cú tông mạnh khiến cho toàn bộ cửa kính thủy tinh của chiếc xe Mercedes-Benz bị vỡ nát.

"Cậu Cao, chút chuyện nhỏ này để tôi làm là được, đừng làm hỏng xe của anh." Hồ Quốc Khánh hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra khỏi túi khí an toàn, cười nói với Cao Phong.

Cao Phong hơi bối rối, cho dù Hồ Quốc Khánh này muốn biểu đạt lòng thành cũng không cần phải làm vậy.

Nhưng cách làm của Hồ Quốc Khánh lại khiến cho Cao Phong khá vừa lòng.

Dù Hồ Quốc Khánh không tông thì Cao Phong cũng tự mình tông.

"Mẹ nó anh đang làm gì vậy?" Trương Kiến lại nổi giận gầm lên một tiếng.

Còn Hồ Quốc Khánh giống như không nghe thấy, nhẹ nhàng vào số lùi, cho xe lui sang một bên, nhường đường cho Cao Phong đi ra.

"Ngại quá anh trai, phanh của tôi không nhạy, tông vào xe của anh rồi, tôi sẽ bồi thường, chúng ta đi bảo hiểm, đi bảo hiểm."

Hồ Quốc Khánh bước xuống xe, đúng lý hợp tình nhìn Trương Kiến.

"Anh!" Trương Kiến tức giận đến mức run rẩy cả người, Hạ Vy cũng rất tức giận.

"Anh đây là cố ý gây chuyện, bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát đến làm chủ." Trương Kiến nói xong liền lấy di động ra.

"Tổng giám đốc Trương, tôi quên nói với anh, hai ngày nay Khu dân cư Phương Đông phải tu sửa cho nên toàn bộ camera đều bị hỏng, không thể lưu trữ được." Lúc này, nhân viên bảo vệ giải thích một cách yếu ớt.

Động tác của Trương Kiến lập tức dừng lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng,

"Tính toàn bộ trách nhiệm cho tôi là được, công ty bảo hiểm của tôi sẽ đền tiền cho anh." Hồ Quốc Khánh khinh thường nói.

Bây giờ Cao Phong là ân nhân của Hồ Quốc Khánh, Trương Kiến và Hạ Vy muốn đối phó với ân nhân của anh ta, làm sao anh ta có thể vui vẻ được?

Hồ Quốc Khánh nói xong, không đợi Trương Kiến nói chuyện liền nhìn về phía Cao Phong nói: "Cậu Cao, anh có chuyện gì thì cứ đi đi, bên này tôi sẽ xử lý."

"Đợi lát nữa tôi sẽ kêu người của công ty bảo hiểm đến xác định tổn thất, sau đó bồi thường cho bọn họ, anh cứ đi trước đi."

Cao Phong gật đầu, sau đó nói với bảo vệ: "Đây là bạn của tôi."

Nhân viên bảo vệ vội vàng gật đầu liên tục, tỏ vẻ đã hiểu rồi.

Cao Phong liếc nhìn Hạ Vy một cái, mỉm cười ngồi trên xe, vào số lùi, đạp ga rời khỏi nơi này.

Hạ Vy thở hổn hển, nhưng không có cách gì.

Buổi tối, trong nhà của Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Ngọc đã trở về từ bệnh viện, cả nhà ngồi ăn cơm chiều cùng nhau.

Bầu không khí trên bàn cơm hơi lạ, ngày thường Kim Tuyết Ngọc rất sôi nổi, hôm nay chỉ lo vùi đầu ăn cơm.

Cao Phong hơi nghi ngờ, ngày thường Kim Tuyết Ngọc nhìn thấy anh, hận không thể nói đến mức Cao Phong không còn mặt mũi nào mới thôi.

Hôm nay, đổi tính à?

Kim Tuyết Mai cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cô đương nhiên biết vì sao Kim Tuyết Ngọc lại thay đổi như vậy.

Vẫn là vì chuyện ngày hôm qua, dù sao cũng là Kim Tuyết Ngọc trách lầm Cao Phong trước.

"Chị ơi, lát nữa em mượn laptop của chị dùng một lúc nhé." Bỗng nhiên, Kim Tuyết Ngọc ngẩng đầu nói với Kim Tuyết Mai.

"Được, nó ở trong phòng đấy." Kim Tuyết Mai gật đầu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi