RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2128

Cha người lập tức lấy đèn pin sáng rọi chiếu địa hình hai bên đường lâu.

Tuy nhiên, không có tìm thấy được gì.

Chiếc xe của Cao Phong như biến mất khỏi làn không khí loãng.

“Thuần Ca, anh đã nhìn rõ chưa? Có chắc là anh không nhìn nhầm không đó?” Một thanh niên áo đen hỏi.

“Sẽ không sai, chính là anh đeo khẩu trang, tư thế bước đi cũng không sai.”

“Vậy tôi nghĩ chắc chắn sẽ là anh ta.” Người thanh niên được gọi là Thuần Ca do dự rồi giải thích.

“Tại sao chúng ta không báo cáo điều này với cấp trên ngay bây giờ?” Có người đề nghị.

“Đừng lo lắng, cậu chủ Anh Hạo có tính cách hung bạo. Nếu tin tức không chính xác, đến lúc đó chúng ta sẽ không có cái gì ngon mà ăn đâu.”

“Vì vậy, hãy đợi điều tra thông tin rồi mới báo cáo.” Thuần Ca suy nghĩ một lúc rồi nói.

Cao Phong, người đang trốn trong bóng tối, trong lòng cười nhạo khi nghe thấy lời này, nhưng anh cũng không ngạc nhiên.

Những người này không thuộc nhà họ Phạm, mà đến từ họ Cao ở Đà Nẵng.

Có vẻ như sự biến mất của Hoắc Võ Đống và những người khác khiến Cao Anh Hạo lo lắng?

“Tiếp tục tìm! Hôm nay phải có tin tức chính xác, sau đó chúng ta sẽ báo cáo.”

“Đến lúc đó, cậu chủ Anh Hạo đương nhiên sẽ tìm kiếm một sát thủ mạnh hơn để giết Cao Kình Thiên.”

Thuần Ca lập tức ra lệnh cho mọi người lên xe.

“Các người, các người tìm tôi à?”

Đột nhiên, có một giọng nói vui vẻ ở cách đó không xa.

“Xì xì!”

Nghe thấy âm thanh này, Thuần Ca và những người khác hít một hơi, sau đó đột nhiên mở mắt và nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy trong bóng tối của con hẻm, một người chậm rãi đi ra, chính là Cao Phong.

Mặc dù con đường này hẻo lánh, nhưng sẽ vẫn cứ cách một đoạn là có đèn đường năng lượng mặt trời.

Vì vậy, ngay cả khi nó không phát sáng quá chói, nó vẫn có thể duy trì một mức độ nhất định.

“Cao Kình Thiên, cậu thật sự là chưa chết, còn sống!”

Khi bọn họ nhìn thấy Cao Phong đi ra và nghe thấy giọng nói của Cao Phong, bọn họ liền xác định rồi, người này chính là Cao Phong.

“Gọi thẳng tục danh của người ở dòng chính, lợi hại đó.”

“Sau khi Cao Anh Hạo tiếp quản nhà họ Cao, anh ta thậm chí còn không dạy cậu phép xã giao nhỏ này à.”

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, hoàn toàn đi ra khỏi bóng tối, đi về phía mấy người.

Mà bảy tám người này thật sự trong tiềm thức lùi lại hai bước, trong lòng như là sợ hãi Cao Phong.

“Không phải mấy người tìm tôi sao? Hiện tại tôi đã ra ngoài, mấy người sợ cái gì?” Cao Phong dừng lại, trầm giọng hỏi.

Kỳ thật trong lòng anh lúc này vô cùng tức giận, tràn ngập sát ý vô tận.

Anh đã nói chuyện với Phạm Thanh Nhiên, và anh vẫn còn lo lắng về việc Phạm Thanh Nhiên có gửi video hay không. Bây giờ anh quay lại và bắt gặp một con ruồi do Cao Anh Hạo bay đến, điều này thực sự ngay lập tức thổi bùng lên cơn tức giận trong lòng Cao Phong.

Bây giờ, anh chỉ muốn giết người.

“Cao Kình Thiên, anh không đấu được với Cậu chủ Anh Hạo đâu, cũng không thể đánh bại Nhà họ Cao. Nếu biết điều, hãy làm như cậu chủ Anh Hạo đã nói.”

“Nói không chừng, Việt Nam này vẫn có thể có chỗ cho mày ở, nếu không…” Thuần Ca trợn mắt mắng một tiếng.

“Bằng không thì thế nào? Anh có thể làm gì với tôi?”

“Tôi làm theo những gì Cao Anh Hạo nói, bắt tôi đã quỳ xuống trước mặt anh ta và quỳ gối xin lỗi, và sau đó bị anh ta chém giết sao?”

“Anh ngốc, hay là tôi ngốc? Tôi nghĩ nhất định anh là ngốc.”

“Bởi vì anh còn muốn cùng mấy tên rác rưởi này xử lí tôi. Đây không phải là ngốc sao?”

Giọng điệu Cao Phong rất bình tĩnh, anh không nhanh không chậm nói ra những lời này.

Sau vài câu nói, sự tức giận trong lòng anh cũng được giải tỏa một chút.

“Cao Kình Thiên, đừng quá kiêu ngạo.”

“Khối tập đoàn Đế Phong đã bị tiêu diệt một nửa, mày vẫn ở đây coi như không có chuyện gì sao?”

“Thật may là chúng tôi đã không nghe lời hoa mĩ bay bổng và những lời lẽ khôn khéo của anh để theo anh, nếu không sẽ bị anh dùng làm bia đỡ đạn.” Thuần Ca hừ lạnh đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi