RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2141

Đại trưởng lão cau mày lại, cũng không hiểu được mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.

“Mặc kệ đi! Tiếp tục liên hệ với các cao thủ ở nước ngoài, lần này hãy tìm người nào mạnh hơn cả Hoắc Võ Đống!

“Không phải Hoắc Võ Đống đến từ tổ chức sát thủ nào đấy ở nước ngoài sao? Đến tận tổ chức đó tìm người, tìm ai ghê gớm hơn gã.” Cao Anh Hạo lập tức ra lệnh.

Nhưng đại trưởng lão lại xua tay ngăn cản.

“Cậu chủ Anh Hạo, bác cho rằng không cần thiết phải làm như vậy.

“Nếu như chúng ta không thể đi vào con đường thủ đô thì tạm thời hãy từ bỏ hướng đó để tập trung toàn lực cho thành phố Hà Nội đã, cháu thấy thế nào?”

Đại trưởng lão nêu ra ý kiến của mình, dù sao họ cũng không hiểu ro tình hình hiện tại ở thủ đô như thế nào.

Cao Anh Hạo trầm ngâm trong giây lát, rồi nghiến răng gật đầu.

Việc gì không thể làm được thì không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian vào đó nữa.

“Bên phía thành phố Hà Nội thế nào rồi?” Cao Anh Hạo hỏi.

“Theo như tin tức báo về, tất cả đều đang phát triển ổn định, người của chúng ta hết sức cẩn thận, đã đánh vào trung tâm nội bộ của thành phố Hà Nội mà không ai hay biết, và tạm thời không để lộ bất cứ sơ hở nào.

“Đợi khi chúng ta cần, ắt sẽ giáng một đòn chí mạng dồn Cao Kình Thiên vào chỗ chết.” Ánh mắt của đại trưởng lão lóe lên một cái nhìn tàn nhẫn.

Cho đến thời điểm này, đã không thể nào hóa giải được lòng căm thù mà đám người Cao Anh Hạo dành cho Cao Phong nữa.

Nếu mày không chết, thì tao cũng hết đường sống.

Vậy nên, mỗi người trong số họ đều mong sao cho Cao Phong chết đi.

“Tốt, dặn họ tạm thời đừng manh động, tránh để lộ tung tích làm đánh rắn động cỏ.

“Đợi đến khi Cao Kình Thiên về thành phố Hà Nội, tôi sẽ sắp xếp.” Cao Anh Hạo cười khẩy.

“Vâng, thư cậu chủ Anh Hạo.” Đại trưởng lão gật đầu vâng lời.

Còn Cao Anh Hạo ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Phạm An Quốc.

Đến tận bây giờ anh ta vẫn không hay biết gì về tình thế ở bên phía thủ đô.

Trong hoàn cảnh này, không khác gì dò đá qua sông, hễ sơ sẩy một chút là có vấn đề ngay.

Vậy nên dù có làm Phạm An Quốc bực bội, anh ta cũng phải thực hiện cuộc gọi này.

Cùng lúc đó ở thủ đô.

Cuộc chuyện trò của Cao Phong và Khổng Duệ Chí trong ô tô cũng đã gần đi đến hồi kết.

“Anh Phong, chuyện này thật sự là khó đấy.

“Nhà họ Phạm nắm giữ bằng chứng giết người của anh, trong hoàn cảnh này chúng ta có trăm cái miệng cũng hết đường chối cãi.

“Chỉ cần họ đâm đơn kiện rồi tung đoạn băng ghi hình ra ngoài thì cho dù chúng ta có mời luật sư xuất sắc nhất giỏi cãi nhất Việt Nam biện hộ cho mình cũng không thể cãi trắng án được.”

Nghe xong lời Cao Phong thuật lại, lòng Khổng Duệ Chí đầy ắp lo âu.

Dẫu khó khăn đến mấy, khối tập đoàn Đế Phong cũng chưa từng khiếp sợ.

Nhưng, Khổng Duệ Chí không thể giữ được bình tĩnh khi sự việc có liên quan đến sự an toàn của Cao Phong.

“Không sao hết, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như nhà họ Phạm vẫn cương quyết muốn làm như vậy thì đừng trách tôi bất chấp tất cả.” Cao Phong nheo mắt lại.

Khổng Duệ Chí trầm ngâm vài giây, rồi nói: “Anh Phong, bây giờ em sẽ lo lót đường đi lối lại, còn anh lập tức trở về Hà Nội ngay trong đêm, sau đó rồi tính.

“Chỉ cần anh không có mặt ở thủ đô, cho dù nhà họ Phạm có khui sự việc ra thì tạm thời cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì đến anh.”

Khổng Duệ Chí nói không sai, đây là con đường duy nhất hiện giờ.

Dù mang danh là tội phạm truy nã cũng còn hơn bị nhà họ Phạm hại chết.

Nhưng, Cao Phong lại khẽ lắc đầu.

“Tôi đã cố gắng bấy lâu nay, các cậu cũng đã cố gắng bấy lâu nay, tất cả mọi người đều đã cố gắng bấy lâu nay.

“Hôm nay nếu như tôi đi thì bao nhiêu gian nan vất vả chúng ta chịu đựng trước kia đều thành hoang phí, đều đổ sông đổ bể hết.

“Đến lúc đó thì thực sự là chúng ta đã thua.

“Huống chi, tôi cũng không muốn sau khi con gái tôi được sinh ra, sẽ có người nói với nó rằng bố của nó là tội phạm truy nã, ha ha…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi