RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2142

Nhắc đến đứa con chưa chào đời của mình, nét mặt Cao Phong trở nên hiền dịu, anh nói: “Cho nên, tôi không thể đi được.”

Khổng Duệ Chí còn định nói gì đó nữa, nhưng đã bị Cao Phong ngắt lời: “Bây giờ tôi nói, cậu nghe, cứ làm như lời tôi bảo.”

“Anh Phong, làm như thế nào?” Khổng Duệ Chí ngồi ngay ngắn, cất tiếng hỏi một cách nghiêm nghị.

“Nếu như tôi bị bắt đi thật thì cậu hãy thông báo cho bên phía thành phố Hà Nội.

“Hãy nhớ là phải đích thân cậu báo chuyện này cho ông Lâm biết, ông ấy sẽ dàn xếp ổn thỏa.

“Nhưng, trước khi hành động, nhất định phải đưa mẹ con Tuyết Mai ra nước ngoài, đảm bảo cho họ được an toàn tuyệt đối.”

Cao Phong nheo mắt lại, vạch kế hoạch một cách tỉnh táo.

Chẳng phải tất cả mọi việc anh làm đều vì muốn những người thân xung quanh có được cuộc sống an toàn hơn, tốt đẹp hơn đó sao?

Chỉ cần Kim Tuyết Mai rời khỏi Việt Nam, thì Cao Phong sẽ không còn bất cứ điều gì phải bận tâm lo lắng nữa.

Dù có náo loạn cả Việt Nam lên đi chăng nữa thì đã sao?

Vậy nên, sự an toàn của Kim Tuyết Mai cùng mọi người phải được đặt lên hàng đầu.

“Được, em hiểu rồi, sau đó thì sao?” Khổng Duệ Chí hỏi.

“Sau đó, chắc chắn ông Lâm sẽ có kế hoạch, bất kể là bao vây nhà họ Phạm ép họ bỏ cuộc hay cách gì khác cũng được.

“Nếu như thực sự không thể làm được như thế thì các cậu hãy thu gom lực lượng lại và ra nước ngoài phát triển, không thể nào ở lại Việt Nam được nữa.” Giọng nói của Cao Phong hơi trầm xuống.

Suy cho cùng thì dấy binh tiến vào thủ đô của Việt Nam, bao vây biệt thự nhà họ Phạm, là một trong ba dòng tộc lớn của đất nước, chắc chắn là hành vi phản động.

Đến lúc đó, sợ rằng sẽ không còn chỗ cho họ dung thân ở Việt Nam nữa.

Mắt Khổng Duệ Chí bỗng đỏ hoe, cảm thấy lúc này Cao Phong giống như đang… trăn trối chuyện hậu sự, làm anh ta cảm thấy xót xa vô cùng.

Tại sao một mình anh phải gánh vác bao nhiêu chuyện như thế chứ?

“Sự việc còn chưa đi đến tình huống xấu nhất, cậu khóc cái gì?” Cao Phong nhíu mày, nói: “Tôi chỉ đang sắp xếp được lui thôi, một khi tình hình xấu đi thì các cậu cứ thế mà làm.”

Tuy Cao Phong nói vậy nhưng Khổng Duệ Chí vẫn không sao bình tĩnh lại được.

Do mối quan hệ với nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng nên Cao Phong và nhà họ Phạm như nước với lửa, hận thù chống chất vô hạn.

Hiện giờ nhà họ Phạm có cơ hội dồn Cao Phong vào chỗ chết, đâu thể nào bỏ qua, không chớp lấy thời cơ giết Cao Phong?

Đổi lại là Khổng Duệ Chí ở vào vị trí của nhà họ Phạm thì anh ta cũng sẽ không có Cao Phong bất cứ cơ hội nào để nghỉ xả hơi.

“Anh Phong, nếu như chúng em đi rồi, thế còn anh thì sao?” Khổng Duệ Chí tròn mắt hỏi.

Cao Phong dàn xếp ổn thỏa đường lui cho tất cả mọi người nhưng lại không nhắc gì đến bản thân mình.

“Tôi? Ông nội tôi đã bảo rồi, tôi cao số lắm, không chết được đâu, cậu không phải lo.” Cao Phong khẽ cười.

Khổng Duệ Chí trầm tư mất mười mấy giây, sau đó nghiến răng đáp: “Nếu như anh thật sự có bề gì thì trước khi đi em cũng phải khiến nhà họ Phạm tắm máu.

“Từ người giúp việc của nhà họ Phạm cho đến ông cụ nhà họ Phạm, không chừa một ai.”

Lúc này, ánh mắt Khổng Duệ Chí ngập đầy căm phẫn, giọng nói hết sức hùng hồn.

“Không được!” Cao Phong chau mày quát mắng.

Có thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Phạm cũng là đời sau của gia tộc có tiếng tăm, là rường cột của nước nhà.

Nếu thật sự làm như vậy thì dù có di dời khối tập đoàn Đế Phong ra nước ngoài thì sợ rằng cũng sẽ bị Việt Nam đuổi giết.

Nhưng, Cao Phong hiểu rằng, nếu như phải đi tới bước đường đó, thì với tính cách của đám Long Tuấn Hạo, làm gì có chuyện họ bận tâm đến những điều này.

E là để trả thù cho anh, dù phải chết cũng chẳng nề hà.

Nên Cao Phong ngừng lại một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Cho dù có giết cũng tuyệt đối không được đụng đến ông cụ nhà họ Phạm, ông ấy là người có công bảo vệ đất nước, chúng ta không có tư cách được đụng đến ông ấy.”

Cao Phong hiểu rằng đó là tội lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi