RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2143

“Vì sao lại không thể giết?” Lúc này, tâm trí của Khổng Duệ Chí đã bị thù hận lấp đầy, không chịu nghe bất cứ lời nào.

Cao Phong đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm qua lớp cửa kính xe, miệng lẩm bẩm: “Lúc ông cụ nhà tôi còn sống đã từng nói với tôi rằng…

“Được sinh ra ở trên đời, không được phép cười ba điều, không cười khi thấy thiên tai, không cười khi người ta gặp nạn, không cười trước bệnh tật.”

“Làm thân con người, không được phép làm hại ba người, người thầy dạy dỗ, người bác sĩ cứu người, người có công với đất nước.

“Ông cụ nhà họ Phạm đã từng đổ rất nhiều mồ hôi và máu vì Việt Nam, hoàn toàn xứng đáng là bậc anh hùng, bất kể đến mức độ nào cũng không được phép đụng tới ông ấy.” Cao Phong nói rất nghiêm túc.

Người đàn ông có những việc nên làm và có những việc không nên làm.

Khổng Duệ Chí mở trừng mắt, trong thâm tâm cảm thán không thôi, chỉ có thể giơ ngón tay cái khen ngợi cho người thấu hiểu được đạo lý lớn lao.

Cao Phong trầm ngâm trong giây lát, rồi nói: “Chuyện gì cũng phải cẩn tắc vô áy náy, nhưng cũng không cần dè dặt, thận trọng quá. Đây chỉ là một con đường lui mà tôi sắp xếp, sau cùng mọi chuyện tiến triển như thế nào còn chưa biết được.

“Nên không cần phải lo lắng quá.”

Nghe Cao Phong nói vậy, lòng Khổng Duệ Chí nhẹ nhõm hơn nhiều.

Anh ta cũng không muốn sự việc tiến triển đến bước đường đó.

Nếu như không còn Cao Phong…

Cho dù cả trăm ngàn chiến sĩ Phong Hạo đổ bộ vào thủ đô, diệt cả gốc lẫn ngọn nhà họ Phạm thì đã sao?

Cao Phong vẫn chẳng thể nào quay trở lại được.

“Tôi về trước, cậu xử lí hiện trường xong xuôi cũng mau về đi.”

Sau đó Cao Phong lại căn dặn Khổng Duệ Chí thêm một vài việc rồi mới lái xe đi.

Lại một ngày nữa trôi qua.

Cao Phong cảm thấy tương đối hài lòng với thành tựu có được ở thủ đô vào thời điểm hiện tại.

Thế nhưng lúc này, anh đang phải đối mặt với một thời khắc vô cùng khó khăn.

Để xem liệu Phạm Thanh Nhiên có một phút bốc đồng bất chấp tất cả để hại Cao Phong hay không.

Cao Phong đành bó tay, chỉ có thể trở về khách sạn lẳng lặng chờ đợi.

Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Phạm tại thủ đô.

Hiện giờ, trời đã về khuya, màn đêm bất tận từ từ bao trùm lên cả thủ đô.

Nhưng, ở chốn xa hoa tấp nập như thủ đô thì đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những tụ điểm vui chơi thâu đêm suốt sáng.

Rất nhiều nơi đèn đuốc sáng trưng, nhộn nhịp huyên náo.

Nhưng biệt thự nhà họ Phạm nằm ở khu yên tĩnh, không bị bất cứ điều gì quấy rầy.

Màn đêm buông xuống, hệ thống an ninh bên trong nhà họ Phạm cũng đồng loạt khởi động.

Ngoài cửa, trong sân, lúc nào cũng có lính cảnh vệ đi tuần tra luân phiên, rất nhiều người trong số họ đều giắt vũ khí nóng ở eo.

Tuy nhà họ Phạm đến đời này không còn mấy người làm lãnh đạo cấp cao nhưng ông cụ nhà họ Phạm vẫn còn đó.

Giữ súng bảo vệ an ninh trật tự cũng là đặc quyền của riêng ba dòng họ lớn.

“Đàm phán thất bại?”

Trong phòng, Phạm An Quốc nhìn Phạm Thanh Nhiên với vẻ bất ngờ.

Ông ta những tưởng rằng Phạm Thanh Nhiên đang nắm sơ hở chết người của Cao Phong trong tay thì chắc chắc sẽ khống chế được Cao Phong, bắt anh làm gì thì anh phải làm cái đó.

Nhưng lúc này Phạm Thanh Nhiên lại trở về và nói rằng cuộc đàm phán diễn ra thất bại, khiến cho Phạm An Quốc hết sức ngỡ ngàng.

“Bố, theo con thấy thì Cao Vũ rất coi trọng khu thương mại Kiên Thành, sợ là chúng ta không có cơ hội nào đâu.” Phạm Thanh Nhiên đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn nhỏ nhẹ cất tiếng.

Câu nói này còn có ý tứ muốn khuyên ngăn.

Giống như đang khuyên Phạm An Quốc rằng, đừng nhăm nhe đến khu thương mại Kiên Thành nữa.

Phạm An Quốc khẽ nheo mắt lại, cầm một điếu thuốc thơm lên, gõ nhịp trong tay.

“Cơ hội là do mình tạo ra, nói cho bố biết làm thế nào mà thất bại, các con đã đàm phán ra sao?” Phạm An Quốc hờ hững hỏi.

“Con lấy điểm yếu của anh ta ra để đe dọa, muốn anh ta giao lại khu thương mại Kiên Thành, nhưng anh ta thà chết cũng không chịu giao ra, con cũng hết cách.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi