Người thanh niên giàu có ra tay hào phóng cũng họ Cao, Cao Phong, cũng họ Cao....
Chỉ là trước đây, Lý Quyên Tú chưa hề mang tên họ của hai người liên tưởng đến nhau.
Ông Cao ra tay đã đưa ra một con một tỷ, làm sao lại có quan hệ với tên phế vật Cao Phong vậy?
Nhưng còn bây giờ, Lý Quyên Tú bất giác nghĩ đến, đây thật sự là trùng hợp sao?
Hơn thế nữa, người thanh niên giàu có đó cũng lái một chiếc xe BMW màu xanh lam chói mắt, Cao Phong này cũng lái chiếc BMW màu xanh lam chói mắt ..
"Đây.... Đây đây đây....” Lý Quyên Tú và Hồ Quốc Khánh, đều nói năng lộn xộn.
“Quyên Tú, mẹ đang hỏi con đó, xe này bao nhiêu tiền vậy con?" Kiều Thục Lan cau mày nói.
Bà ta còn muốn tìm hiểu xem xe của Cao Phong trị giá bao nhiêu, để con lấy đó mà so sánh với xe của Hồ Quốc Khánh nữa.
Nhưng, giờ Lý Quyên Tú làm gì còn thời gian nghe bà ta nói nữa, lỗ tai cô giờ ong ong không thể nào tập trung nghe bà ta nói được.
“Mẹ, xe của anh rể chỉ hơn trăm triệu, chiếc BMW này mắc nhất là tầm năm trăm triệu đó!"
"Xe của anh rể con, có thể mua hai chiếc BMW đó." Con trai của Kiều Thục Lan không vui nói.
"Có thể mua hai chiếc? Ha ha, đây cũng thật sự là quá không có giá trị mà!" Kiều Thục Lan nghe thế sửng sốt, trong lòng thỏa mãn mà cười lên.
Sắc mặt Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Mai, tự nhiên sẽ rất khó coi, nhưng cũng không nói gì hết.
Dù sao, đây cũng là sự thật.
Chỉ là lúc này bọn họ không ai phát hiện ra, vốn là người luôn nói rất nhiều Lý Quyên Tú, lúc này lại rất ngoan ngoãn một lời cũng không nói.
Bao gồm luôn cả Hồ Quốc Khánh, hai người mở to con mắt, luôn nhìn chăm chú vào chiếc xe BMW đó, trong lòng điên loạn mà đập thình thịch liên hồi.
Rất nhanh, chiếc xe BMW đã lái đến trước mặt bọn họ, từ từ dừng lại. Cửa xe vừa mở ra, một chân thon thả đưa ra trước. Nhịp tim đập cũng Lý Quyên Tú và Hồ Quốc Khánh lại một lần nữa tặng mạnh, liền nhìn theo hướng cửa xe xem thử.
Tiếp theo, Cao Phong với chiếc áo đơn giản, từ từ từ ở trong xe bước ra, thần sắc vô cùng điềm tĩnh.
Giây phút này, trái tim của Lý Quyên Tú và Hồ Quốc Khánh, đồng thời yết hầu chuyển động mạnh, tiếp theo là như muốn nổ tung!
"Trời ..."
Sau khi nhìn rõ gương mặt của Cao Phong, Lý Quyên Tú vô cùng kinh ngạc, ngay cả Hồ Quốc Khánh, cũng kinh ngạc đến ngay lập tức há hốc mồm hít vào.
Cao Phong, chính là người búng tay đã bỏ ra hơn một tỷ, là người đã mua hết cả hai căn biệt thự ông Cao.
Ông Cao, lại là người mà bọn họ luôn xem thường là tên phế vật Cao Phong!
Hai người này, thật ra là cùng một người mà!
Vậy chẳng khác nào nói là, Lý Quyên Tú và Hồ Quốc Khánh, mượn nhà của Cao Phong, ở trước mặt người nhà của Cao Phong khoe khoang?
Trong giây lát, Lý Quyên Tú và Hồ Quốc Khánh sắc mặt vô cùng khó coi, lại biển đổi liên tục vô cùng đặc sắc.
Mà sắc mặt của Hồ Quốc Khánh càng như chết lặng, chuyện này nếu như bị đồn ra ngoài, vậy giữa anh ta và Lý Quyên Tú, sẽ triệt để hết hy vọng rồi.
Hồ Quốc Khánh lập tức ngẩng đầu lên, nét mặt cầu xin mà nhìn Cao Phong, muốn chào hỏi nhưng lại không dám.
“Yo yo, người chồng tốt của cháu gái Tuyết Mai của tôi đã về rồi đó hả." Kiều Thục Lan cười cười.
Sau khi Cao Phong xuống xe, cũng vừa nhìn đã thấy Lý Tú Quyên và Hồ Quốc Khánh, nhịn không được cau mày lại.
Nhưng cũng rất nhanh trở lại vẻ mặt bình thường, anh đã nghĩ thông suốt rồi.
Thì ra, người con rể giàu có trong miệng dì hai của Kim Tuyết Mai, chính là Hồ Quốc Khánh đây...
Đây cũng thật là, không phải người quen ông trời sẽ không sắp xếp gặp gỡ.
Vốn là còn đang suy nghĩ, hôm nay có nên dẫn bọn họ đi qua trung tâm biệt thự để xem thử hay không.
Bây giờ xem ra, ngay cả trung tâm biệt thự cũng khỏi cần xem đi.
Bây giờ Cao Phong đang suy nghĩ, có nên vạch trần bọn họ ra hay là không đây?
Dù sao chuyện đó anh đã đồng ý.
Cao Phong cũng không muốn nói lời nuốt lời.
Sau đó, anh lại nhìn thấy ánh mắt của Hồ Quốc Khánh, ánh mắt đó tràn đầy sự cầu xin, hiển nhiên là đang nói, mong Cao Phong có thể giữ bí mật giúp bọn họ.
Thôi vậy!
Cho bọn họ một cơ hội, chỉ cần không quá đáng, bản thân anh cũng sẽ không nói quá nhiều.
Cao Phong khẽ lắc lắc đầu, liếc nhẹ một cái đổi tầm nhìn, nhìn sang đám người Kim Tuyết Mai.
"Ba, mẹ, Tuyết Mai, Tuyết Ngọc, con về rồi." Cao Phong chào hỏi xong.
Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân gật gật đầu, nhưng còn Kim Tuyết Ngọc thì hừ lạnh một tiếng, quay đâu đi chỗ khác.
“Cao Phong, đây là dì hai của con." Kiều Thu Vân vẫn là giới thiệu sơ qua.
Nhưng Kiều Thục Lan lại hừ lạnh, dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn Cao Phong, ngay cả lời nói chào hỏi cũng lười nói với Cao Phong.
Con Cao Phong thì lại khẽ mỉm cười, ngay cả một câu xã giao cũng không nói.
Anh có thể vì Kim Tuyết Mai mà nhẫn nhịn Kiều Thu Vân, thậm chí có thể dung túng cho Kim Tuyết Ngọc.
Nhưng cái bà Kiều Thục Lan này là cái thứ gì, cũng muốn Cao Phong anh nhiệt tình đón chào lại chịu sự khinh bỉ?
Thấy Cao Phong dám không chào hỏi mình, vẻ mặt Kiều Thục Lan hiện lên sự khó chịu, trong lòng ghi hận cái người tên Cao Phong này.
“Đây là chị họ của Tuyết Mai - Quyên Tú, còn có anh rể họ của Tuyết Mai." Kiều Thu Vân lại tiếp tục giới thiệu nói.
“Hừm, ông Hồ có đúng không ạ, tôi có gặp qua." Cao Phong nở nụ cười trêu ghẹo, bĩnh tĩnh mà trả lời.
Nghe thấy Cao Phong nói thế, mọi người đều kinh ngạc.
Cao Phong và Hồ Quốc Khánh, thân phận hai người cách biệt lớn như thế, mà lại đã từng gặp qua sao?
Còn Lý Tú Quyên và Hồ Quốc Khánh, lúc này trong lòng đồng thời chấn động.
Nếu như trước đây trong lòng còn chút hoài nghi Ông Cao có phải là Cao Phong hay không, thì giờ đây, bọn họ có thể hoàn toàn mà xác định được rồi.
Ông Cao Phong này, chính là Ông Cao đó!
Nếu không thì, cũng không ai nói với Cao Phong họ của Hồ Quốc Khách, anh làm sao biết được Hồ Quốc Khánh họ Hồ chứ?
"Yo, Quốc Khánh, con quen biết anh ta hả?" Kiều Thục Lan có chút kinh ngạc.
Bà ta đặc biệt hy vọng Hồ Quốc Khánh trả lời một câu, tôi không biết anh ta là ai, như vậy sẽ khiến cho Kiều Thục Lan cảm thấy vô cùng có sĩ diện.
Nhưng mà, Hồ Quốc Khánh không dám!
“Quen biết quen biết, trước đây trong một lần ăn cơm với bạn bè quen biết, cũng cùng ăn bữa cơm rồi..." Hồ Quốc Khánh lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng vô cùng hoảng loạn mà giải thích.
Sợ là bản thân sẽ chọc giận Cao Phong, anh sẽ mang chuyện mượn nhà ra tiết lộ ra ngoài.
Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải cả hai bọn họ nghe thấy cảm thấy có gì đó kỳ quái, không ngờ được là Cao Phong lại còn từng ăn cơm với Hồ Quốc Khánh, đây quả đúng là có chút trùng hợp.
“À cái đó, mẹ à, chúng ta mau đi xem nhà đi, xem xong căn nhà đó còn phải... Còn phải sử dụng cho chuyện khác nữa."
Bây giờ Hồ Quốc Khánh như ngồi trên đống lửa, hận không thể ngay lập tức biến chuyện này thành đã xử lý xong.
Còn Lý Quyên Tú lúc này càng ngoan ngoãn hơn, ngày cả một câu nói dư thừa cũng không dám nói, như biến thành một còn vịt con ngoan ngoãn.
“Vậy cũng được! Nếu người đã đến đông đủ rồi, chúng ta đi qua đó đi!"
"Cũng nên để mấy người mở mang tầm mắt."
Kiều Thục Lan kiêu ngạo nói, giống như Lão Phật Gia ngày xưa vậy, ai cũng phải nghe theo bà ta.
Cao Phong bất lực lắc đầu, cũng lười biếng vạch trần bọn họ, xem trước căn nhà của mình cũng tốt.
“Tuyết Mai, nhà mình ngồi xe anh hay sao? Cao Phong hỏi.
"Xe của cậu có ngồi hết được không? Nếu không đủ chỗ thì ngồi xe của Quyên Tú cũng được, xe của cậu cũng nhỏ quá." Kiều Thục Lan trước khi lên xe, lại một lần nữa lải nhải một câu.
"Mẹ! Mẹ có thể đừng nói chuyện nữa được không, BMW thật sự không tệ đâu, con cũng rất thích chiếc xe BMW đó!” Cuối cùng Lý Quyên Tú cũng nhịn không được, vội vàng chặn họng của Kiều Thục Lan.
Kiều Thục Lan không vui, mỉm cười không nói gì thêm, bà ta còn cho là Lý Quyên Tú đang dùng cách này, để đâm chọt mấy ngườ nhà Cao Phong chứ.