RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Em họ Tuyết Mai, hay là các em ngồi xe của chị nhé? Các em muốn ngồi đâu cũng được." Lý Quyên Tú quay đầu lại một lần nữa, vẻ mặt nhiệt tình nói.

Bọn người Kim Tuyết Mai có chút kinh ngạc, sao tự nhiên cảm thấy Lý Quyên Tú giống như là thay đổi thành một người khác thế này?

Hình như là...

Từ sau khi Cao Phong xuất hiện, Lý Quyên Tú giống như là thay đổi thành một người khác.

Thái độ của Lý Quyên Tú thay đổi là do có liên quan gì tới Cao Phong sao?

Không kịp nghĩ nhiều, mọi người lên xe rất nhanh, hướng phía bất động sản Khu dân cư Phương Đông chạy tới.

Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc ngồi ở trên xe Cao Phong, còn Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải thì ngồi ở trên xe Lý Quyên Tú.

Về phần Kiều Thục Lan thì hiển nhiên là muốn ngồi xe xịn của Hồ Quốc Khánh.

Lúc trên đường.

Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc ngồi ở ghế sau trên xe Cao Phong.

Kim Tuyết Ngọc vẫn luôn ở trạng thái buồn bực không nói lời nào, mặc dù là nhìn phòng mới nhưng trong lòng cô một chút cũng không vui.

Cũng không phải là phòng của nhà mình, vậy thì sao mà vui lên nổi

Trong lòng Kim Tuyết Mai cũng là không mấy vui vẻ, nhưng không biểu hiện rõ ràng như Kim Tuyết Ngọc.

"Cao Phong, dì hai của em chính là người như vậy, ghét nghèo yêu giàu, anh đừng chấp nhặt với bà ấy nhé." Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng nói một tiếng.

"Không có việc gì." Khóe miệng Cao Phong hơi hơi cong lên.

"Ha! Có việc thì thế nào đây? Biệt thự ở Khu dân cư Phương Đông, đời này chúng ta cũng không mua nổi?" Kim Tuyết Ngọc hừ lạnh một tiếng.

“Điều đó cũng chưa chắc." Cao Phong hiếm khi đáp lại Kim Tuyết Ngọc một câu.

"Dừng." Kim Tuyết Ngọc nhếch miệng, không muốn nói quá nhiều với Cao Phong.

"Cao Phong, đến lúc đến đó, chắc chắn nhóm dì Hai còn có thể nói thêm lời khó nghe nữa đấy, anh đừng nên quá để ý."

"Cũng không cần nổi giận, vì dù sao bà ấy cũng là chị em gái của mẹ em." Kim Tuyết Mai lại không yên lòng nói.

Cao Phong khẽ gật đầu, lẳng lặng lái xe.

Nếu như không cần thiết, thì hiển nhiên Cao Phong sẽ không nhiều chuyện.

Nhưng nếu như quá phận, đã chạm đến giới hạn của Cao Phong, vậy thì không thể trách Cao Phong rồi.

Sau đó, một đường ba người không nói chuyện, hướng về phía Khu dân cư Phương Đông mà đi.

Ở trong xe đi ở phía trước nhất, Kiều Thục Lan cũng đang líu ríu nói gì đó với Hồ Quốc Khánh.

"Quốc Khách, căn nhà đó của con, đã có thể cho mẹ muôn ngàn thể diện rồi đó!" Lúc này, Kiều Thục Lan cũng có chút lo lắng không yên.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bà tới biệt thự của Hồ Quốc Khánh.

Rốt cuộc là biệt thự kia xa hoa hay là bình thường, bà ta cũng không nói chính xác được.

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, biệt thự kia là biệt thự trong phạm vi khu biệt thự Khu dân cư Phương Đông, là tốt nhất đấy, con và Quyên Tú chọn rất lâu mới chọn được đó, chỉ là..." Hồ Quốc Khánh tự tin trả lời, nói xong lời cuối cùng lại dừng lại.

"Chỉ là cái gì?" Kiều Thục Lan ngạc nhiên hỏi.

"Chỉ là, mẹ, chúng ta và nhà Cao Phong, dẫu sao thì cũng là thân thích... Cũng đừng nên làm quá cái gì chứ?" Hồ Quốc Khánh nhỏ giọng nói

"Con đang nói cái gì thế? Bọn họ không có tiền chính là không có tiền, còn không được cho mẹ nói hai câu hả?"

"Mẹ làm vậy cũng là vì muốn bọn họ tốt, để cho bọn họ tức giận biết phấn đấu, hiểu không." Kiều Thục Lan nói rất có đạo lý.

"Cao Phong... Dù sao chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau xong, cũng tính là bạn đi, ít nhiều cũng để lại chút mặt mũi chứ." Hồ Quốc Khánh kiên trì giải thích một câu.

"Ha ha, cái gì mà bạn chứ, cậu ta có thể giúp đỡ con cái gì chứ? Quốc Khách, mẹ nói này, tốt nhất là đừng nên có ý định xã giao gì nhé."

“Con là ông chủ lớn có xuất thân mấy trăm triệu, cậu ta chỉ là một nhân viên ăn chực rảnh rỗi mà thôi, giữa các con không có bất kỳ cái gì có thể so sánh được, hiểu chưa?"

“Đừng nên lãng phí thời gian trên người loại này, cũng không cần cho cậu ta mặt mũi gì hết."

Vẻ mặt Kiều Thục Lan khinh thường, hoàn toàn không xem Cao Phong ra gì. Hồ Quốc Khánh than nhẹ một tiếng, cũng ngậm miệng lại, anh ta cũng không có thể nói nhiều hơn nữa.

Tốc độ của ba chiếc xe không chậm, rất nhanh đã đi tới Khu dân cư Phương Đông.

Xuyên qua phạm vi khu cư dân bình thường, đi về hướng phía khu biệt thự bên trong.

Cho dù là phạm vi khu cư dân bình thường, nhưng cũng đã vượt qua xa các khu chung cư bình thường khác mà nó có thể so sánh.

Đơn giản là tạo hình phòng ốc, hay là hoàn cảnh trong khu chung cư thì đều làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Đây đã không phải lần đầu tiên hai người Cao Phong và Hồ Quốc Khánh tới nơi này, vì vậy cũng khi thấy cũng không kinh ngạc quá mức. Nhóm người Kiều Thu Vân, cùng với Kim Tuyết Mai đều nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài.

Nhìn thấy từng nhà từng nhà bên ngoài nhiều như cây trong rừng, trong mắt mấy người Kim Tuyết Mai đều xuất hiện một tia chờ mong, còn có khát vọng.

Còn biểu hiện của Kiều Thục Lan thì là kiểu chướng mắt nơi này, dù sao thì bà ta cũng là người phải ở biệt thự.

Rất nhanh, ba chiếc xe đã đi tới cổng bảo vệ của khu biệt thự.

Xe Lý Quyên Tú xếp ở phía trước, Hồ Quốc Khánh theo sát phía sau. Mà chiếc xe của Cao Phong thì lẳng lặng dừng ở cuối cùng.

Bảo vệ chịu trách nhiệm hôm nay vẫn là nhân viên bảo vệ từng được gặp Cao Phong.

Trước đó Lý Quyên Tú không khống chế được tốc độ, vì vậy chạy tới phía trước Hồ Quốc Khánh, hiện tại lập tức bị ngăn lại.

"Khu biệt thự Khu dân cư Phương Đông là khu biệt thự tư nhân, đám người không liên quan không được đi vào!"

Dẫu sao thì nhân viên bảo vệ này cũng chưa từng nhìn thấy qua chiếc xe hơi của Lý Quyên Tú.

Vừa lúc đó, Hồ Quốc Khánh hạ kính cửa sổ xe xuống, hô một tiếng với bên kia.

"Ôi, là ngài Hồ à, đi vào nhanh một chút đi! Vào đi thôi!"

Nhân viên bảo vệ sững sờ, sau đó vội vàng mở cửa điện tử ra.

Dù sao thì Hồ Quốc Khánh chính là người mà Cao Phong đã cố ý thông báo vào ngày hôm qua, nên nhân viên bảo vệ cũng không dám thờ ơ.

Điều này làm cho trên mặt Kiều Thục Lan xuất hiện sự ngạo nghễ thêm một lần nữa, đây là năng lực này, đây là đặc quyền.

Người khác không được đi vào chỗ này, con rể của bà ta thì chỉ cần một câu là có thể vào đó nha.

Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải cũng là líu lưỡi không thôi, xem ra Hồ Quốc Khánh quả thật không đơn giản!

Mà vừa lúc này, BMW của Cao Phong cũng đang chậm rãi nhích tới gần.

"Ai ôi!!!, Ngài Cao? Ngài Cao cũng đã tới!"

Nhìn thấy Cao Phong lái xe tới đây, ngay lập tức nhân viên bảo vệ sững sờ, sau đó chợt vỗ bàn tay, chạy chậm từng bước về phía xe của Cao Phong.

Biểu cảm trên mặt tựa như là cấp dưới gặp phải ông chủ, cực kỳ cung kính!

Tất cả mọi người thấy vậy đều bối rối.

Phải biết rằng, cho dù là đối mặt với Hồ Quốc Khánh thì tên nhân viên bảo vệ này cũng chỉ lễ phép cười cười mà thôi!

Thế nhưng khi đối mặt với Cao Phong, tên nhân viên bảo vệ này cứ như hận không thể cúi đầu nghênh đón Cao Phong.

Cao Phong có chút bất đắc dĩ, anh cũng không nghĩ tới mình sẽ đi cùng Hồ Quốc Khánh đến khu biệt thự Khu dân cư Phương Đông!

Ai có thể nghĩ đến, Hồ Quốc Khánh chính là chồng của chị họ Kim Tuyết Mai đây.

Mà nhân viên bảo vệ này cũng không biết chuyện này, vì vậy trong nháy mắt nhìn thấy Cao Phong, trên gương mặt nhân viên bảo vệ đó liền tươi lên và đi lên chào hỏi.

Cao Phong thản nhiên gật đầu, khoát tay nói: "Đi làm chuyện của anh đi, tôi cùng bạn đi dạo."

"Dạ dạ dạ, Ngài Cao, ngài đi thong thả, đi thong thả." Nhân viên bảo vệ bèn vội vàng gật đầu, sau đó cúi người lui về phía sau vài bước.

Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc đều thấy bối rối.

Mãi đến khi xe lái vào khu biệt thự, hai chị em còn có chút không kịp phản ứng.

"Cao Phong, sao anh cũng quen biết nhân viên công tác ở đây thế?" Kim Tuyết Mai có chút nghĩ mãi không ra.

Từ đợt lễ mừng của công ty xí nghiệp nhà họ Kim đến nay, Kim Tuyết Mai đã phát hiện, các mối quan hệ của Cao Phong giống như càng ngày càng lớn hơn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi