Chương 2283
Bằng không những người đó thật sự là quá điên cuồng, thật sự có rất nhiều người đang muốn chụp ảnh ký tên với Cao Phong.
“Tôi có một cô em gái cũng rất thích trồng hoa, chúng tôi cũng từng trồng một vườn hoa khi còn nhỏ.”
Nói tới chỗ này, trong mắt Cao Phong không khỏi lóe lên một tia lạnh lẽo.
Vườn hoa mang theo vô vàn kỷ niệm vẫn nằm trên đảo nhà họ Cao.
Tuy nhiên, rất nhanh thôi anh sẽ lấy nó về tay!
“Nhìn cái này, đây là của cô, cô hài lòng không?”
Cao Phong bỏ đi tâm trạng hỗn loạn của mình, chỉ vào một cửa hàng đã bị bỏ trống, mỉm cười với Trần Ngọc Tâm.
Đối mặt với cô gái trong sáng này, Cao Phong không nén được cười.
“Wow…”
Trần Ngọc Tâm thấp giọng kêu lên, rồi bước vào cửa hàng.
Cô ấy vốn tưởng rằng Cao Phong chỉ sắp xếp một cửa hàng hoa nhỏ cho mình.
Không ngờ diện tích sẽ lớn như vậy, thật sự vô cùng lớn, gần như sắp lớn bằng nhà của cô ấy!
“Lớn như vậy, tiền thuê một năm chắc cũng sẽ mấy trăm triệu đúng không?” Trần Ngọc Tâm càng nhìn càng thấy kinh ngạc.
“Ha ha.” Cao Phong khẽ cười.
“Tiền thuê cửa hàng này là 2 tỷ 4 một năm.” Thư ký phía sau thì thào.
“Hít!” Trần Ngọc Tâm hít vào một hơi, sau đó nhanh chóng nói: “Không, không, bán hoa ở một nơi lớn như vậy quá lãng phí.”
Trần Ngọc Tâm phải từ chối ngay tại chỗ, tiền thuê cửa hàng 2 tỷ 4 một năm, vậy phải bán bao nhiêu hoa mới kiếm được bấy nhiêu tiền chứ!
“Không sao, cô giúp tôi dọn dẹp biệt thự lâu như vậy rồi, bây giờ có thể có một chỗ cho chính mình dọn dẹp rồi.”
“Đừng từ chối, đây là đầu tư của tôi.”
“Nhớ thỏa thuận của chúng ta, đợi cô học xong cứ đến giúp tôi làm việc là được rồi.” Trần Ngọc Tâm chưa kịp nói chuyện, Cao Phong đã trực tiếp chặn hết đường lui của cô ấy.
Trong lòng của Trần Ngọc Tâm rất phức tạp, vì vậy cô ấy chỉ có thể trịnh trọng gật đầu và khắc sâu phần ân tình này vào đáy lòng của mình.
Sau đó, Cao Phong yêu cầu thư ký làm thủ tục giải quyết cho Trần Ngọc Tâm tại chỗ.
Nếu như là các hộ kinh doanh khác muốn vào đây thì phải làm các thủ tục vô cùng rườm rà và phải mất ít nhất hai hoặc ba ngày làm việc để có được hợp đồng.
Nhưng đối với Trần Ngọc Tâm, mọi thứ đã xong xuôi trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.
Có sếp lớn buông lời thì đi đâu cũng sẽ gặp đèn xanh!
Cho đến khi lấy được tất cả các tài liệu và hợp đồng, Trần Ngọc Tâm vẫn có cảm giác như đang mơ.
“Hiện tại em cũng có một cửa hàng hoa, em vậy mà cũng có một cửa hàng hoa cho riêng mình…”
Trần Ngọc Tâm mừng đến phát khóc, rơi nước mắt ngay tại chỗ.
“Đúng vậy, từ nay nơi này sẽ là của cô.”
“Hợp đồng ngày, tôi đã điền cho cô năm mươi năm, hẳn là đủ rồi.”
“Chỉ cần khu thương mại Kiên Thành không sụp đổ, cô sẽ luôn có thể ở lại chỗ này.” Cao Phong thở dài nhẹ nói.
Trần Ngọc Tâm có thể phải phấn đấu cả đời, nhưng đối với anh đó chỉ là vấn đề dễ như ăn cháo.
Do đó, nếu có thể giúp đỡ thì cứ giúp đỡ thôi.
Trần Ngọc Tâm không biết phải nói gì, ân tình lớn như vậy dùng lời cảm ơn cũng không thể nào đền đáp được, nên chỉ có thể gật đầu liên tục.
“Nếu không có việc gì thì cô có thể về nhà, tôi sẽ cử người đến hỗ trợ cô trang trí, nếu muốn làm cái gì thì cứ nói, họ sẽ giúp cô hoàn thành, bắt đầu càng sớm càng tốt.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ đến cửa hàng của cô lấy hoa, cô nhớ miễn phí cho tôi đó.” Cao Phong nói đùa.
“Được, được!” Trần Ngọc Tâm chỉ có thể liên tục gật đầu.
Sau đó cô ấy siết chặt và nói: “Em có thể mời anh đến nhà em làm khách không?”
Không đợi Cao Phong lên tiếng, Trần Ngọc Tâm đã nhanh chóng giải thích: “Em không có ý gì khác, chỉ là muốn mời anh ăn bữa tối.”
Trần Ngọc Tâm lại nói thêm một câu trong lòng, em tự tay nấu cơm.
Cô ấy không biết nên dùng phương thức gì để báo đáp phần ân tình này của Cao Phong, chỉ có thể dùng những gì mà bản thân có để đi báo đáp=