Chương 2284
“Sẽ không ăn cơm đâu, tránh cho cho tiêu pha.” Cao Phong suy nghĩ một chút vẫn cự tuyệt nói.
“Sẽ không, sẽ không đâu, em muốn tự tay làm cho anh Phong ăn một bữa cơm để biểu thị lòng biết ơn của em.”
“Tất cả nguyên liệu đều do tôi tự tay trồng, chỉ cần anh Phong đừng ghét bỏ là tốt rồi.” Trần Ngọc Tâm vội vã xua tay giải thích.
Cao Phong do dự xoay người sang hỏi thư ký: “Buổi chiều có sắp xếp gì không?”
“Tổng giám đốc Phong, nếu như chủ tịch không có việc gì tìm anh thì anh cũng không có hoạt động gì.”
Thư ký vội vàng đáp, trong lòng lại cảm thán, Cao Phong với tư cách là ông chủ làm việc cũng thật là thoải mái.
Cao Phong liếc nhìn bộ dạng chờ mong của Trần Ngọc Tâm, nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ đến nhà cô ăn cơm.”
Bữa ăn tự nấu có hương vị đậm đà hơn nhiều so với các bữa ăn ở khách sạn bên ngoài.
Từ khi đến thủ đô, thần kinh Cao Phong luôn trong trạng thái căng thẳng, có nhiều chuyện cứ quấn quanh người, lại còn bận rộn làm việc.
Ở đây vô cùng vất vả.
“Được, được.” Trần Ngọc Tâm lại vui vẻ gật đầu.
“Anh Phong, bây giờ tôi đi chuẩn bị xe.” Thư ký đặt cặp hồ sơ trước mặt, lập tức đi chuẩn bị xe.
“Không phiền phức như vậy đâu, đi taxi đi.” Cao Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
Thư ký do dự, biết Cao Phong không thích phô trương nên cũng không nài nỉ.
Cao Phong và Trần Ngọc Tâm đi rất nhanh đã đến nhà của Trần Ngọc Tâm.
“Mẹ, con về rồi này, con có đưa bạn về cùng nữa.”
Vừa bước vào nhà, Trần Ngọc Tâm đã sung sướng hô lên.
Mẹ của Trần Ngọc Tâm, Vương Ngọc Hoa, chạy ra khỏi nhà và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Cao Phong.
“Chuyện này…” Vương Ngọc Hoa nhìn Cao Phong từ trên xuống dưới.
Trần Ngọc Tâm đã đi học nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy đưa đàn ông về nhà.
“Chào dì, tôi tên là Cao Phong, tôi là bạn cùng lớp của Ngọc Tâm.” Cao Phong cười nhẹ giải thích.
Nghe thấy giọng nói này, Vương Ngọc Hoa sửng sốt một chút, sau đó nhìn kỹ Cao Phong, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“A, mau vào nhà đi.”
Vương Ngọc Hoa trông có vẻ rất nhiệt tình, nhanh chóng mời Cao Phong vào nhà.
Nhà của Trần Ngọc Tâm quả thật có chút đơn sơ, có vẻ như không còn gì nữa, dù sao cũng đã ở đây nhiều năm như vậy.
Tuy nhiên, Cao Phong có thể thấy rằng nếu ngôi nhà bị phá bỏ thì nhà của Trần Ngọc Tâm sẽ lắc mình trở thành triệu phú.
“Anh Phong… Cao Phong, trước tiên anh cứ ngồi đi, tôi đi nấu cơm.”
Trần Ngọc Tâm biết Cao Phong rất bận nên cũng không làm mất thời gian, cất giấy tờ vào nhà rồi xắn tay áo chuẩn bị nấu ăn.
“Được.” Cao Phong cười gật đầu.
Trần Ngọc Tâm có tâm trạng tốt, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát.
Trong sân có rau nhà trồng, Trần Ngọc Tâm mặc bộ quần áo trắng giản dị, cẩn thận lựa chọn chúng trong vườn rau.
“Cao Phong phải không? Cậu ở khu nào?”
Ngồi đối diện với Cao Phong, Vương Ngọc Hoa trông có vẻ rất nhiệt tình, nhưng bà ta lại đang mang ý thăm dò nhiều hơn.
“Tôi phải là người thủ đô mà đến từ thành phố Hà Nội.” Cao Phong giải thích.
Nghe vậy, Vương Ngọc Hoa sửng sốt, vẻ nhiệt tình trong mắt giảm bớt.
Vốn dĩ cho rằng Cao Phong là người gốc thủ đô thì hẳn là xuất thân trong gia đình tốt.
Có hộ khẩu ở thủ đô thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
Đồng thời Vương Ngọc Hoa cũng nghĩ, Cao Phong không phải đến từ khu vực tồi tàn này thì hẳn là đang sống ở một khu phồn hoa khác.
Sau những lời hỏi thăm như vậy thì bà ta mới nhận ra rằng anh không phải là người địa phương.
“Vậy bố mẹ của cậu làm nghề gì?” Vương Ngọc Hoa lấy ly trà ra, chuẩn bị rót một ly trà cho Cao Phong.
Giống như đang xem mắt, bố mẹ nhà gái hỏi thăm tin tức của nhà trai.
Cao Phong nói thật: “Bố tôi đã mất, còn mẹ tôi sống ở thành phố Đà Nẵng. Hiện tại thì bà ấy nhàn rỗi ở nhà.”