RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2314

Trần Tùng Sơn nhanh chóng trả lời: “Thật sự không phải đàn ông mà, đồ vô dụng!”

“Đem điện thoại tới đây, để mẹ nói chuyện với cậu ta.” Vương Ngọc Hoa khịt mũi giật lấy điện thoại của Trần Ngọc Tâm.

“Cao Phong, đúng rồi, tôi ra lệnh cho cậu, hôm nay chúng ta phải cùng nhau đến đó.” Giọng điệu của Vương Ngọc Hoa vô cùng hách dịch, nói chuyện bằng giọng điệu mệnh lệnh.

Hôm nay bà ta muốn dạy cho Cao Phong một bài học, hôm nay họ đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm.

Nếu Cao Phong không đi, bọn họ dạy dỗ ai?

Vương Ngọc Hoa thật sự không tin nếu như Cao Phong thật sự thích Trần Ngọc Tâm thì anh còn có thể dám bất chấp mệnh lệnh của bà ta sao?

Quả nhiên, Cao Phong nghe những lời này thì im lặng trong hai giây, Vương Ngọc Hoa càng thêm kiêu ngạo.

Mẹ cậy con gái, bởi vì Cao Phong thích con gái của bà ta, cho nên bà ta mới dám tùy ý ra lệnh cho anh!

Tuy nhiên, sau khi Cao Phong im lặng trong hai giây, anh đột nhiên nói một lời khiến Vương Ngọc Hoa cứng đờ ngay tại chỗ.

“Tôi rất tò mò, tôi không có thù không oán với bà, cũng không thân không thích, vì sao lại muốn ở trước mặt tôi bày ra sự thông minh của mình?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.

“Cậu, Cao Phong, cậu có ý gì?” Vương Ngọc Hoa tái mặt.

Khóe miệng Cao Phong hơi cong lên, cười nhẹ: “Bà là cái thứ gì chứ? Dám tùy tiện ra lệnh trước mặt tôi?”

Từng câu từng chữ từ từ đâm thẳng vào tim của bà ta.

Vương Ngọc Hoa hoàn toàn mờ mịt.

Mà trong lòng Cao Phong thì cười lạnh.

Năm đó anh vì Kim Tuyết Mai nên anh mới có thể chịu đựng Kiều Thu Vân cố tình gây sự, mắng hai câu cũng không thèm nói.

Nhưng Vương Ngọc Hoa này là cái thá gì mà cũng có tư cách hô to gọi nhỏ trước mặt anh?

Chỉ là con kiến lại dám kiêu ngạo như vậy.

“Cao Phong, cậu điên rồi sao!“ Vương Ngọc Hoa gầm lên một tiếng đáp lại.

“Tôi nghĩ rằng chính bà mới là người điên. Khi tôi cho các người mặt mũi, tôi hy vọng các người có thể thức thời mà đón lấy.”

“Nếu tôi không cho các người mặt mũi thì bà còn không có tư cách nói chuyện với tôi.”

Cao Phong không lùi nửa bước, lời nói rất sắc bén.

Vốn dĩ là vì chuyện của nhà họ Phạm nên anh vẫn còn buồn bực, bây giờ Vương Ngọc Hoa còn dám diễu võ dương oai với anh, Cao Phong thực sự rất bực mình.

Ngay cả khi theo tuổi tác thì bà ta có thể làm trưởng bối của anh, nhưng có thể làm gì?

Ngay cả một người ở độ tuổi của Thương Hồng Thành cũng phải kính nể gọi anh là anh Phong, chỉ là một Ngọc Hoa thôi thì tính là cái gì chứ?

“Cậu làm càn! Đồ khốn nạn! Cậu còn muốn cưới con gái của tôi hay không hả?”

“Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không để câu ở bên Ngọc Tâm, tôi là mẹ của Ngọc Tâm! Con bé sẽ chỉ nghe lời tôi!”

Vương Ngọc Hoa đã rất tức giận, ngay lập tức lấy chiêu sát thủ của mình ra.

“Mẹ!” Trần Ngọc Tâm ở bên cạnh hét lên.

“Im miệng cho mẹ! Còn chưa kết hôn đã kiêu ngạo như vậy, nếu sau này kết hôn rồi chẳng phải sẽ làm mẹ tức chết sao?” Vương Ngọc Hoa đẩy Trần Ngọc Tâm sang một bên.

“Cứ sống trong thế giới của mình đi, tôi cúp máy đây!”

Cao Phong cười cười, lúc này vừa định cúp máy.

“Đồ khốn nạn! Cậu được lắm, cậu được lắm!”

Vương Ngọc Hoa vẫn còn đang chửi thề, Cao Phong dừng lại, nói: “Bà nhớ kỹ lời tôi đã nói, bà sẽ không bao giờ biết mình đang đối mặt với người nào đâu.”

“Nghèo thì cũng không sai, nhưng đây không phải là lý do cho sự dã man và thô tục của bà, tôi đã cho bà mặt mũi rồi thì ráng mà giữ lấy.”

Cao Phong nói xong, liền cúp điện thoại.

Vốn trong lòng anh rất cáu kỉnh, Vương Ngọc Hoa lại dẫm lên đầu súng, đúng là điếc không sợ súng mà.

Với khả năng hiện tại của Cao Phong, chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến cả nhà Vương Ngọc Hoa biến mất hoàn toàn trên thế giới này.

Chẳng qua là vì nể mặt của Trần Ngọc Tâm nên không muốn tính toán với bọn họ, nhưng mà bọn người này thật sự là cho chút thể diện rồi mà vẫn không cần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi