RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2315

Ngay khi Cao Phong cúp điện thoại, Khổng Duệ Chí đã gọi tới.

“Anh Phong, anh phải đến khu thương mại ngay.” Giọng điệu của Khổng Duệ Chí hơi trầm xuống.

“Đã xảy ra chuyện?“ Cao Phong khẽ nhíu mày.

“Đã xảy ra chuyện rồi!” Khổng Duệ Chí gật đầu và đáp.

“Chờ tôi!” Cao Phong để điện thoại xuống, đem áo gió màu đen trên mắc áo khoác lên người, một tay nắm lấy chìa khóa bước ra ngoài.

Trận chiến quyết định với nhà họ Phạm đã đến thời điểm quan trọng.

Chuyện xảy ra lúc này chắc hẳn liên quan đến nhà họ Phạm.

Mà nếu đó chỉ là một vấn đề nhỏ thì Khổng Duệ Chí sẽ không làm phiền Cao Phong.

Bởi vậy, hiện tại Cao Phong thực sự lo lắng.

Nơi ở của Trần Ngọc Tâm.

“Nhìn cậu ta đi, thái độ này là như thế nào hả?”

“Tôi là mẹ của Ngọc Tâm, vậy mà cậu ta lại dám nói chuyện với tôi như thế này? Cậu ta quả là một tên khốn!”

Vương Ngọc Hoa để điện thoại xuống, mặt đỏ bừng quát Trần Ngọc Tâm.

“Vậy chắc chắn là một tên khốn!” Trần Tùng Sơn lập tức trả lời.

“Ngọc Tâm không giỏi nhìn người!” Phùng Phương Huyền cũng không ngừng gật đầu.

“Anh ấy không phải đồ khốn! Anh ấy so với các người tốt hơn nhiều lắm!” Trần Ngọc Tâm đứng đó, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, hét vào mặt mấy người.

“Con điên rồi à?” Vương Ngọc Hoa càng tức giận.

“Ngọc Tâm, tôi đây phải nói một câu, Cao Phong thật sự không tốt.”

“Ngọc Hoa là mẹ của con, dù thế nào đi chăng nữa thì làm sao cậu ta có thể nói chuyện với mẹ con như thế này?”

“Còn nữa, chắc là do cậu ta sợ xấu hổ trước mặt chúng ta nên không cùng chúng ta đến tiệm hoa.” Phùng Phương Huyền bên cạnh cô ấy, âm dương quái khí nói một câu.

“Đúng vậy, anh còn đang nghĩ đến việc nhờ em gọi ông chủ của khu thương mại Kiên Thành ra để Cao Phong nhận ra khoảng cách giữa anh ta và những người khác.” Trần Tùng Sơn cũng cong môi lộ ra vẻ khinh thường.

“Cửa hàng hoa là do Cao Phong tặng cho con! Cao Phong là chủ của khu thương mại Kiên Thành, bây giờ các người đã hài lòng rồi chưa?”

Trần Ngọc Tâm mở to mắt hơi đỏ ửng của mình, hét lên với mấy người bọn họ.

Nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cao Phong là ông chủ của khu thương mại Kiên Thành?

Đùa tôi à?

Sau một lúc, Vương Ngọc Hoa cong môi lẩm bẩm: “Mẹ nghĩ con thật sự là điên rồi.”

Phùng Phương Huyền và Trần Tùng Sơn nhìn nhau và nói: “Thím đã nhìn thấy ông chủ lớn trên tivi rồi, mặc dù cả hai đều có họ Cao, nhưng dung mạo của họ hoàn toàn khác nhau.”

Trần Ngọc Tâm cắn miệng, nhưng không giải thích gì.

Dù sao bọn họ cũng không tin cái gì, nói nhiều cũng chỉ phí lời.

Khu thương mại Kiên Thành, tòa nhà quản lý.

Cao Phong dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp đi vào phòng họp dưới sự dẫn dắt của thư ký.

Thương Hồng Thành và những người khác đã ở trong phòng họp, trong khi chờ đợi thì họ đã thảo luận các biện pháp đối phó.

Khuôn mặt của một số người có vẻ rất khó coi.

“Còn bọn người Tuấn Hồng đâu?”

Cao Phong bước vào mở miệng hỏi.

“Anh Phong!”

Mọi người nhanh chóng đứng dậy chào.

“Ngồi đi, chúng ta nói chuyện chính trước đi.” Cao Phong vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.

Mà bản thân anh cũng đứng ở trên bàn hội nghị, hai tay buông thõng xuống bàn hội nghị.

“Anh Phong, cục quản lý và giám sát thị trường, cục quản lý thực phẩm và dược phẩm, các chủ quản của bộ ngành khác đang phối hợp điều tra từng khu kinh doanh của chúng tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi