Chỉ một học viên ở phòng tập thể hình Phi Vân mà có thể đấu với toàn bộ phòng tập thể hình Phong Minh. Một phòng tập như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Do đó, ngay lập tức có nhiều người nảy sinh ý định trả thẻ.
Thậm chí có một số người bốc đồng, la hét ngay tại chỗ, muốn trả lại thẻ thường niên đã đăng kí ở phòng tập Phong Minh.
Càng ngày càng có nhiều người la ó, những người khác cũng bị kéo theo, hò hét đòi trả thẻ.
Trần Quốc Sơn đứng xem mà vô cùng hả hê, quay đầu lại nhìn cô gái nói: "Nhìn thấy chưa em gái, phòng tập Phong Minh này chỉ là đồ rác rưởi! Em gái mau trả thẻ đi!"
"Tôi giới thiệu cô đến Phòng tập Phi Vân, bên đấy có huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp. Tất nhiên, nếu muốn cô cũng có thể thuê tôi làm huấn luyện viên cá nhân."
"Tôi không chỉ có thời gian vào ban ngày, mà ban đêm cũng có, hệ hê hê...." Trần Quốc Sơn cười.
Lúc này cô gái sợ tới mức không dám đáp lại, sự khủng bố của Trần Quốc Sơn lúc nãy đã đập thẳng vào mắt cô.
Vì vậy cô gái sững sờ một chút, xoay người muốn rời đi.
“Haizz, em gái đừng đi, hệ hê." Trần Quốc Sơn tiến tới một bước, ép cô gái sát tới máy chạy bộ, tóm chặt lấy bàn tay cô gái.
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
Cô gái lập tức hét lên, nhưng mọi người xung chỉ đứng ngoài nhìn một cách thờ ơ.
Đừng nói là ra tay giúp đỡ, ngay cả 110 cũng không thèm gọi giúp cô.
"Thả cô ấy ra." Đúng lúc cô gái đang tuyệt vọng, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Trần Quốc Sơn nghe xong có chút bất ngờ, không ngờ tới lúc này mà vẫn có người dám quản chuyện của gã.
Lẽ nào có người thật sự không sợ chết sao?
Mọi người xung quanh cũng hơi sững sờ, cái người dám lên tiếng đấy cũng thật là can đảm nha?
Theo đó, mọi người nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Cao Phong đang chậm rãi đi thẳng về phía bên này.
Một số nhân viên của phòng tập Phong Minh nhận ra Cao Phong, nhìn thấy Cao Phong có chút vui mừng, vội vàng muốn tới chào hỏi.
Mặc dù bọn họ không biết Cao Phong rốt cuộc là ai, nhưng bọn họ biết rằng mối quan hệ giữa Cao Phong và Khúc Đại Minh tương đối tốt.
Lúc này Khúc Đại Minh không có ở đây, vậy thì cứ nghe theo Cao Phong là được!
"Anh Phong!"
"Anh Phong đến rồi!"
Vài nhân viên phòng tập lên tiếng chào hỏi Cao Phong.
Cao Phong khẽ gật đầu đáp lại, không ngừng đi về phía Trần Quốc Sơn.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều có chút sửng sốt.
Anh Phong này lại là ai nữa đây? Lẽ nào cũng là người của phòng tập thể hình Phong Minh sao?
"Thằng nhóc, mày là ai? Cũng là người của phòng tập Phong Minh rác rưởi này à?" Trần Quốc Sơn hừ lạnh, vẻ mặt tràn ngập khinh thường.
“Để cô ấy đi trước đã, tạo sẽ nói cho mày biết, rốt cuộc ai mới là rác rưởi." Cao Phong nhàn nhạt nói.
"Con mẹ mày là thằng ngốc sao, mày kêu tao thả là tao thả chắc?" Trần Quốc Sơn cười khinh thường.
“Ấy... Anh là... Cao Phong, ngài Cao đó sao?" Đột nhiên, cô gái kia kinh ngạc hỏi.
Cao Phong hơi sửng lại một chút, lần đầu tiên nhìn đến khuôn mặt của cô gái này, trong mắt hiện lên một tia bất ngờ.
Cô gái này hóa ra lại là.....
Dạo trước lúc Cao Phong đến cửa hàng BMW 4S để mua một chiếc BMW, gặp được một nhân viên bán hàng tên Lâm Hân.
Cao Phong có ấn tượng khá tốt về cô ta, lúc trước cũng đã từng cùng ăn cơm với Kim Tuyết Mai, Hạ Vy và Lâm Hân.
Không ngờ sau bao lâu, lại gặp cô ta ở đây.
Xem ra cho dù phòng tập thể hình này không phải của anh, hôm nay cũng phải giải quyết cho bằng được chuyện này.
Mặc dù Lâm Hân và Hạ Vy là bạn bè, nhưng Hạ Vy là Hạ Vy, Lâm Hân là Lâm Hân, cô gái Lâm Hân này không ác độc như Hạ Vy.
"Sao cô lại ở đây?” Cao Phong hỏi như thể bên cạnh không có ai, hoàn toàn xem như Trần Quốc Sơn không tồn tại.
"Tôi nghe bạn bè nói môi trường ở đây rất tốt nên đến đây xem thử, không ngờ lại...." Nói tới đây, Lâm Hân có chút kinh sợ liếc nhìn Trần Quốc Sơn.
Cao Phong khẽ gật đầu, không hỏi nữa, nhìn lại Trần Quốc Sơn nói: "Thả cô ấy ra, tao đấu với mày một trận."
Giọng điệu bình thản, phong thái ung dung, điềm đạm.
"Ha ha, chỉ dựa vào mày sao?” Ánh mắt Trần Quốc Sơn tràn đầy khinh thường.
Mặc dù thân hình Cao Phong nhìn không có vẻ quá gầy, nhưng tuyệt đối không phải là anh chàng cơ bắp lực lưỡng gì cho kham.
Khi Trần Quốc Sơn bắt đầu tập thể hình, anh ta đã tráng kiện hơn Cao Phong của hiện tại rất nhiều, huống gì tới thời điểm này Trần Quốc Sơn đã luyện tập được năm sáu năm nay rồi?
“Đừng nói nhảm nữa, để cô ấy đi đi." Cao Phong khẽ cau mày.
"Hừ! Nếu mày đã chán sống, vậy tao sẽ tiễn mày tới chỗ chết." Trần Quốc Sơn cười lạnh một tiếng, buông tay Lâm Hân ra.
Lâm Hân xoa xoa cổ tay, sau đó vội vàng chạy ra sau lưng Cao Phong, núp sau lưng anh như một con mèo nhỏ sợ hãi.
Khi cô ấy chạy đến, mang theo một hương thơm thoang thoảng, khiến người ta sảng khoái tinh thần.
“Đừng sợ, cô là khách hàng của phòng tập Phong Minh, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô.” Cao Phong nhẹ giọng an ủi.
Nghe những gì Cao Phong nói, Lâm Hân sửng người một chút, sau đó trong lòng tự nhiên thất vọng một cách vô cớ.
Vốn dĩ cô cho rằng Cao Phong coi mình như một người bạn, vì vậy mới giúp cô ta như vậy.
Hóa ra là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, Cao Phong là người của phòng tập thể hình Phong Minh, anh ấy chỉ đang bảo vệ khách hàng của phòng tập này mà thôi.
"Haiz..." Lâm Hân khẽ thở dài, trong lòng cũng không dám mong đợi quá nhiều.
Dù sao cô cũng biết Cao Phong đã kết hôn rồi, bản thân sao dám nghĩ đến những chuyện viển vông khác?
"Thằng nhóc, mày chắc chắn muốn đấu với tạo chưa? Ha ha, sao tao lại buồn cười thế này chứ?"
Trần Quốc Sơn nhìn Cao Phong từ trên xuống dưới, không khỏi cười thành tiếng, trên mặt tràn đầy châm biếm.
Rốt cuộc vóc dáng của Cao Phong so với bản thân gã, so kiểu gì cũng là một con gà ốm yếu!
Những khách hàng tập thể hình xung quanh cũng chế nhạo Cao Phong.
"Gan thì cũng lớn, nhưng đầu óc hình như có vẻ hơi có vấn đề."
"Chỉ dựa vào thân hình gầy ốm của anh ta, tôi cá rằng anh Sơn có thể ấn chết anh ta chỉ bằng một ngón tay!"
"Tôi đoán là anh ta chưa được nhìn thấy cảnh vừa nãy anh Sơn một đấm đánh cho huấn luyện viên kia hôn mê, nếu không anh ta đã không dám bước ra."
"Dũng khí thật đáng khen, nhưng thực lực thì không ổn đâu, còn muốn học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Người xung quanh xôn xao bàn tán, hoàn toàn không để tâm tới Cao Phong.
Còn mấy thanh niên đi cùng Trần Quốc Sơn không ngừng cười chế nhạo, nhìn Cao Phong như nhìn một thằng đần.
Người này thật ngu ngốc làm sao mới lựa chọn đối đầu với Trần Quốc Sơn!
Ngay cả Lâm Hân lúc này cũng có chút bối rối, cô mơ hồ biết hình như Cao Phong cũng có chút lai lịch.
Nhưng lai lịch chỉ là làm nền, có lai lịch không có nghĩa là sức lực của cá nhân cũng mạnh!
Nếu Cao Phong dám khiêu chiến với Trần Quốc Sơn, e là kết cục không có phần nào tốt.
"Cao Phong, hay là anh nên gọi người tới đi, hoặc có thể gọi cho quản lý cũng được, đừng đánh nhau với anh ta."
Lâm Hân đứng phía sau Cao Phong, vươn bàn tay nhỏ nhắn kéo vạt áo của Cao Phong, thì thào nói.
"Ha ha, không sao."
Cao Phong cười nhạt, khóe miệng hiện lên một đường cong không còn gì để nói, thay vì lui về phía sau, anh tiến về phía trước thêm vài bước, kéo gần khoảng cách với Trần Quốc Sơn.
Anh có thể nhìn ra rằng thực lực của tên Trần Quốc Sơn này quả thực rất tốt.
Ngoại trừ những vệ sĩ siêu cấp của nhà họ Cao, Trần Quốc Sơn này là sự tồn tại mạnh nhất trên thế giới mà Cao Phong từng gặp.
Có điều, trong lòng Cao Phong không những không hoảng loạn, ngược lại còn kích thích sự hưng phấn.
Bởi vì việc đè bẹp những đồng đội yếu hơn không có ý nghĩa gì đối với anh, rất ư là nhàm chán.
Chỉ có một đối thủ mạnh mới có tính thách thức.
Vừa hay như vậy để Cao Phong có thể kiểm tra thực lực hiện tại của mình một chút.
"Nhóc con, tới đi! Tao không tránh không né, đấu quyền anh với mày, mày dám không?" Trần Quốc Sơn chế nhạo, chào sân với Cao Phong.