RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Tổng giám đốc Khúc, anh nghỉ ngơi một chút đi!” Đúng vào lúc này, Cao Phong tiến lên hai bước, nhàn nhạt nói.

Khúc Đại Minh sững sờ tại chỗ khi nghe Cao Phong gọi mình như vậy. Cao Phong đang muốn làm gì đây?

Tuy nhiên, sau khi Khúc Đại Minh tiếp xúc ánh mắt với Cao Phong, anh ta gật đầu và không nói gì thêm.

Hai người đã biết nhau lâu như vậy, chút ngầm hiểu này đơn nhiên là có, một ánh mắt là có thể biết được suy nghĩ của đối phương.

"Ha ha ha! Thấy chưa hả ông chủ lớn, ngay cả người của mày cũng khuyên mày từ bỏ nhận thua. Hay là mày nhanh chóng đóng cửa cho khoẻ đi, ha ha ha!"

Trần Quốc Sơn sững sờ một lúc rồi bật cười lớn, vẻ mặt đầy mỉa mai và khinh thường.

"Thôi rồi, phòng tập này tiêu tùng rồi, hay là chúng ta trả thẻ thôi!"

Tất cả khách hàng xung quanh đều lắc đầu thở dài và rút thẻ thành viên của mình ra.

"Ai nói bọn tao đầu hàng rồi?" Lúc này, khóe miệng Cao Phong hơi cong lên, cười khinh đáp lại.

Tiếng cười của Trần Quốc Sơn lập tức ngừng lại, mọi người xung quanh cũng sững lại.

Cao Phong có ý gì? Anh ta không nhận thua, còn có con đường nào khác để lựa chọn sao?

Lúc này, ngay cả ông chủ mạnh nhất của Phòng tập thể hình Phong Minh, Khúc Đại Minh, cũng không phải là đối thủ của Trần Quốc Sơn, còn ai có mày nhanh chóng đóng cửa cho khoẻ đi, ha ha ha!"

Trần Quốc Sơn sững sờ một lúc rồi bật cười lớn, vẻ mặt đầy mỉa mai và khinh thường.

"Thôi rồi, phòng tập này tiêu tùng rồi, hay là chúng ta trả thẻ thôi!"

Tất cả khách hàng xung quanh đều lắc đầu thở dài và rút thẻ thành viên của mình ra.

"Ai nói bọn tao đầu hàng rồi?" Lúc này, khóe miệng Cao Phong hơi cong lên, cười khinh đáp lại.

Tiếng cười của Trần Quốc Sơn lập tức ngừng lại, mọi người xung quanh cũng sững lại.

Cao Phong có ý gì? Anh ta không nhận thua, còn có con đường nào khác để lựa chọn sao?

Lúc này, ngay cả ông chủ mạnh nhất của Phòng tập thể hình Phong Minh, Khúc Đại Minh, cũng không phải là đối thủ của Trần Quốc Sơn, còn ai có thể áp chế được Trần Quốc Sơn sao?

Nếu Trần Quốc Sơn không bị đàn áp, danh tiếng của Phòng tập thể hình Phong Minh sẽ bị hủy hoại.

Đến lúc đó, cho dù Khúc Đại Minh có cắm đầu tiếp tục mở cửa đi chăng nữa, e rằng sẽ không có ai muốn lui tới tập luyện nữa.

Vì vậy, tất cả mọi người đều không hiểu Cao Phong muốn làm gì.

“Thằng nhóc, mày đang tìm cái chết sao?" Trần Quốc Sơn liếc nhìn Cao Phong, hừ lạnh một tiếng.

"Tao là tài xế của Tổng Giám đốc Khúc, tao để Tổng Giám đốc Khúc nghỉ ngơi là bởi vì tao cảm thấy, đối phó với con hàng như mày, một tài xế như tao là đủ rồi."

"Tuy rằng Tổng Giám đốc đích thân rat ay nhưng mày không đáng để Tổng Giám đốc Khúc dốc hết toàn bộ sức lực để đối phó."

Cao Phong làm cho người ta bất ngờ mãi không thôi, chỉ với một câu nói đã khiến tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.

Những lời này, ngay cả Khúc Đại Minh cũng không ngờ tới.

Anh ta làm sao dám, làm sao dám để cho Cao Phong làm tài xế của chính mình chứ!

Nhưng Khúc Đại Minh không dám ý kiến bất cứ điều gì về kế hoạch của Cao Phong, chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Những người khác trông có vẻ rất sốc.

"Tình hình gì đây? Thằng nhóc này vậy mà nói mình là tài xế của Khúc Đại Minh?"

"Nhưng mà, vừa rồi tôi nhìn thấy rõ ràng là Khúc Đại Minh không phải là đối thủ của Trần Quốc Sơn, có phải là thằng nhóc này đang chém gió không?"

"Có phải chém gió hay không, cứ xem đi rồi biết, anh ta nói lời này là vì muốn đấu với Trần Quốc Sơn đó mà!"

"Hê hê, tôi nói này, với cái thân thể của anh ta mà đỡ được một đấm của Trần Quốc Sơn thì coi như tôi thua!"

Cao Phong làm ngơ trước lời bình luận của mọi người, nhàn nhạt nói với Khúc Đại Minh: "Tổng Giám đốc Khúc, anh nghỉ ngơi trước đi!"

Khúc Đại Minh không nói gì, đi thẳng sang một bên.

Không đợi Cao Phong tiến lên, Lâm Hân đã nắm lấy cánh tay của Cao Phong.

Cao Phong có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn Lâm Hân.

Lúc này, Lâm Hân không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Cao Phong, khẽ lắc đầu với anh một cách dữ dội.

Ý tứ thể hiện trong đôi mắt đó cũng rất rõ ràng, chính là hi vọng Cao Phong đừng qua bên đó.

Rốt cuộc, sự khủng bố của Trần Quốc Sơn đã đi sâu vào tiềm thức của tất cả mọi người có mặt ở đây.

Sức mạnh của một cú đấm có thể lên tới hai trăm cân, một cú đấm có thể khiến một người đàn ông trưởng thành hôn mê.

Ngay cả ông chủ phòng tập thể hình Phong Minh cũng không thể chịu được ba cú đấm của Trần Quốc Sơn. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyen88.net

Thân hình của Cao Phong trông có vẻ không có chút mạnh mẽ gì cho kham, lấy gì đối đầu Trần Quốc Sơn đây?

Không chỉ những người xung quanh không tin mà ngay cả Lâm Hân cũng không khỏi lo lắng.

"Không sao, tôi chưa ăn mà."

Cao Phong khẽ gật đầu, nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi tay Lâm Hân, sau đó trực tiếp đi về phía Trần Quốc Sơn.

"Thằng nhóc, mày rất có dũng khí! Tao tán thưởng lòng dũng cảm của mày, cho nên lát nữa sẽ cho mày ăn đấm tơi tả hơn một chút, ha ha!"

"Nói đi! Mày muốn bị tao hạ gục trong vòng bao nhiêu cú đấm?" Trần Quốc Sơn cười hung ác, nét cười trên mặt làm lạnh cả sống lưng người nhìn.

“Một đấm....., thôi đi, hay là hai đấm nhỉ." Cao Phong giả vờ suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó nhàn nhạt đáp.

"Ha ha ha, vậy mà mày cũng biết, đúng là tao định hai đấm cho mày thành tàn phế? Ha ha ha, mày cũng có chút biết tự lượng sức mình đó!" Trần Quốc Sơn cười lớn tiếng mà nói.

"Không, mày hiểu lầm ý của tao rồi. Ý của tao là, hai quả đấm, phế mày đó." Hai tay Cao Phong hờ hững khoanh ngực, khoé miệng hiện ra một tia đùa cợt.

Nụ cười của Trần Quốc Sơn lại đột ngột dừng lại, những người xung quanh cũng trợn to hai mắt lần nữa.

Phải nói rằng Cao Phong thực sự rất ngông cuồng! Anh ta đã được chứng kiến rất rõ thực lực mạnh mẽ của Trần Quốc Sơn, mà vẫn dám ngông cuồng như vậy?

"Thằng nhóc, tao thấy mày là thứ không biết trời cao đất dày, không biết ma vương có bao nhiêu con mắt à!"

Sau khi Trần Quốc Sơn phản ứng lại, anh ta nghiến răng kêu lên keng két.

Trần Quốc Sơn lúc này hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn.

Vì vậy anh ta vừa nói xong lời này liền xông về phía Cao Phong.

Trần Quốc Sơn vừa tăng tốc độ vừa nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, năm ngón tay cắm chặt vào nhau, nắm đấm lớn khiến người khác nhìn đã thấy ớn lạnh.

Mượn đà của lực lao về phía trước, nắm đấm của Trần Quốc Sơn giơ lên cao, giống như búa tạ, hung ác đập vào người Cao Phong.

Ánh mắt của những người xung quanh lập tức trợn to, cú đấm của Trần Quốc Sơn, không ngờ lại tạo ra một luồng gió, có thể tưởng tượng ra được tốc độ đó nhanh biết nhường nào, uy lực kinh người đến mức nào!

Sức lực của gã ta vốn đã cực kỳ cường đại, hiện tại kết hợp với lực lấy đà chạy tới, uy lực đó càng không biết đã được phóng đại gấp bao nhiêu lần.

E rằng sức mạnh trong nắm đấm này của Trần Quốc Sơn nhất định cũng phải hơn hai trăm cân.

Cho dù là một tấm gỗ dày năm cm, có thể bị vỡ tan ngay tại chỗ.

Cho dù da thịt của Cao Phong có dày đến đâu đi nữa, sao có thể bì được với một tấm gỗ rắn chắc chứ?

"Bup!"

Tốc độ của Trần Quốc Sơn càng ngày càng nhanh, sớm đã áp sát khoảng cách giữa gã và Cao Phong.

Nhưng mà Cao Phong....

Cao Phong lúc này giống như bị phát rồ, cứ như cũ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Vẻ mặt anh tuấn lãnh đạm, thần thái vô cùng bình tĩnh, hai tay nhàn nhạt chắp sau lưng, tựa như mọi thứ trước mặt đều không được anh để vào tầm mắt.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Cao Phong chắc chắn là bị khí thế kinh người của Trần Quốc Sơn làm cho phát ngốc, cho nên thậm chí quên luôn cả việc phản kháng. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyen88.net

Cả Khúc Đại Minh và Lâm Hân đều kinh hãi trợn to mắt, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này.

Khúc Đại Minh tự hỏi bản thân, nếu để anh ta ra chống đỡ cú đấm này, cánh tay của anh e là sẽ bị Trần Quốc Sơn đập cho trật khớp ngay tại chỗ!

Cao Phong anh ấy, anh ấy có thể chống đỡ được không?

Lúc này mặt mũi Trần Quốc Sơn tràn đầy hung ác, trong sự hung ác có chút giễu cợt, lại càng thêm có chút hưng phấn.

Chỉ cần gã ta đánh gục Cao Phong bằng một cú đấm, trong phòng tập Phong Minh này sẽ không còn ai có thể ngăn được Trần Quốc Sơn nữa!

Nắm tay to sinh ra gió vút vút, sắp sửa tiếp xúc với thân thể của Cao Phong, chỉ còn cách nửa bước.

Vào lúc này, Cao Phong bị mọi người cho là sợ hãi phát ngốc, đã ra tay...

Chỉ thấy chân phải của Cao Phong đột nhiên trượt ngang nửa bước, ngay sau đó, tư thế khom người tiêu chuẩn được trụ vững trên mặt đất.

Ngay sau đó, ánh mắt Cao Phong kiên định nhìn về phía trước, dán chặt vào nắm đấm của Trần Quốc Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi