RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2395

Vì thế lúc trước Diệp Thiên Long mới để Trọng Dương Bình đến nói chuyện với Cao Phong để anh nếu thấy ổn thì huề.

Nếu nhà họ Phạm ở Thủ đô thật sự khuất phục Cao Phong, vậy dù cho Diệp Thiên Long có giải thích như thế nào thì ông cụ nhà họ Diệp cũng sẽ không tin tưởng.

Về phần bên Phạm An Quốc, Diệp Thiên Long tin tưởng ông ta sẽ không nói lung tung.

Trừ phi ông cụ nhà họ Diệp chính miệng hỏi thăm.

Lấy thân phận của ông cụ nhà họ Diệp, làm sao ông ta có thể chủ động đi gặp Phạm An Quốc được chứ?

Tất cả mọi thứ đều được Diệp Thiên Long tính toán kỹ.

“Đúng, có thể giảng hòa, nhưng không thể tùy tiện cho thấy lập trường. Đây mới là phương pháp giảng hòa chính xác.” Ông cụ nhà họ Diệp khẽ gật đầu.

Ông ta vừa nói vừa lọc trà, sau đó lại cho thêm một ít nước sôi vào rồi nhẹ nhàng đậy nắp ấm, lẳng lặng chờ đợi.

“Cuộc sống như pha trà, nhất định phải lọc sạch cặn, mới có thể tỏa ra mùi thơm thật sự. Mà làm người lại như lá trà, nhất định phải trải qua quá trình ngâm nước sôi mới có thể trở mình biến thành lá trà ngon!” Ông cụ nhà họ Diệp nói ra lời nói này với ý tứ sâu xa, giống như ông ta đang chỉ dạy cho Diệp Thiên Long.

Diệp Thiên Long cúi đầu suy nghĩ lời ông cụ nhà họ Diệp nói.

“Đúng rồi, con có biết một cô gái tên là Kim Tuyết Mai không?” Diệp Thiên Long đang rơi vào suy nghĩ, bất thình lình ông cụ nhà họ Diệp hỏi sang chuyện khác.

Trong lòng Diệp Thiên Long bỗng nhiên rút lại, sau đó ông ta cố gắng ngăn chặn trái tim đập loạn mới chậm rãi ngẩng đầu, giả bộ nghi ngờ nói: “Kim Tuyết Mai sao? Ở Thủ đô… có dòng họ Kim à?”

Ông cụ nhà họ Diệp tỏ ra rất tùy ý, nhưng cặp mắt của ông ta lại nhìn chăm chú Diệp Thiên Long, hình như ông ta muốn nhìn thấy gì đó từ biểu hiện của Diệp Thiên Long.

Nhưng cuối cùng Diệp Thiên Long đã để ông ta thất vọng rồi.

Trên mặt Diệp Thiên Long không có bất kỳ khác thường nào.

Cứ như đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy cái tên này.

Ông cụ nhà họ Diệp nhìn Diệp Thiên Long mấy giây mới thu hồi ánh mắt, ông ta nhẹ nói: “Không phải ở Thủ đô, mà là con gái của một dòng họ nhỏ ở Thành phố Hà Nội.”

“Cha có quan hệ với người ở Thành phố Hà Nội sao? Theo con được biết Thành phố Hà Nội… Là một thành phố nhỏ xa xôi đúng không?” Diệp Thiên Long ra vẻ nghi ngờ hỏi.

Trên thực tế, lúc này trong lòng Diệp Thiên Long lại lo lắng không thôi.

Hóa ra Trọng Dương Bình nói không sai, một vị võ giả bên cạnh ông cụ nhà họ Diệp thật sự đã ra tay điều tra Cao Phong.

Hơn nữa người nọ đã điều tra đến bên Thành phố Hà Nội rồi.

Suy nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Thiên Long càng tỏ ra lo lắng.

“Không biết, cha chỉ thuận tay điều tra một chút. Thằng nhóc Cao Phong này làm cha có cảm giác hứng thú, cho nên muốn biết quá khứ của cậu ta mà thôi. Kim Tuyết Mai này là vợ của cậu ta.” Ông cụ nhà họ Diệp nhẹ nhàng rót hai chén trà, ông ta đưa cho Diệp Thiên Long một chén.

Diệp Thiên Long vội vàng dùng hai tay nhận lấy và cười nói: “Cao Phong ưu tú như vậy, chắc chắn vợ của cậu ta cũng không kém.”

“Chẳng qua là con em của một gia tộc nhỏ mà thôi, không có thân phận gì.” Ông cụ Diệp nhàn nhạt trả lời.

“Vậy cũng chưa chắc! Chưa chắc là dòng họ nhỏ không thể sinh ra con cháu ưu tú.” Lúc này Diệp Thiên Long lắc đầu phản bác.

Ông ta rất ít phản bác lời nói của ông cụ Diệp, nhưng mà chuyện này liên quan đến con gái của mình, sao ông ta có thể để người khác nói là Kim Tuyết Mai không tốt được?

“Làm sao dòng họ nhỏ có thể sinh ra con cháu ưu tú? Mặc kệ là điều kiện gia đình hay là trình độ giáo dục từ nhỏ cũng chỉ là… Chân đất mà thôi.” Ông cụ Diệp nghe thấy Diệp Thiên Long phản bác mình, trong lòng âm thầm cảm thấy có chút không vui.

Hai mươi năm trước, ông cụ Diệp và Diệp Thiên Long cũng từng tranh cãi và kết thúc không vui vì vấn đề bối cảnh gia đình mẹ Kim Tuyết Mai.

Bây giờ lại nói đến vấn đề này một lần nữa, trong lòng ông cụ Diệp vẫn cực kỳ khó chịu.

Nhưng mà hai mươi năm trước Diệp Thiên Long không thể không nhịn. Còn bây giờ ông ta thật sự không muốn nhịn.

“Cha! Chẳng phải lúc đầu cha cũng là anh hùng đến từ dân gian sao?” Diệp Thiên Long hỏi nhỏ.

Tổ tiên ba đời của nhà họ Diệp đều là nông dân.

Diệp Thiên Long biết, ban đầu nhà họ Diệp cũng từ chân đất đi lên thành một dòng họ lớn như bây giờ.

“Thằng khốn!” Đột nhiên ông cụ Diệp vỗ bàn, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thiên Long.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi