RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2396

Nhưng mà Diệp Thiên Long vẫn không chịu lùi dù chỉ nửa bước.

Hai mươi năm trước, ông ta đã chùn bước một lần trong chuyện mẹ của Kim Tuyết Mai.

Lần này, chuyện lại rơi trên người Kim Tuyết Mai, nếu Diệp Thiên Long còn lùi lại nữa thì thật sự lương tâm dằn vặt không yên.

“Vụt!”

Diệp Thiên Long đứng dậy, sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc.

“Cha à! Một người không có cách nào lựa chọn xuất thân của mình, nhưng người đó vẫn có thể có thể lựa chọn mục tiêu của cuộc đời mình.”

“Nhân phẩm có chia ra cao và thấp, nhưng thân thế chẳng phân biệt được giàu và nghèo, một chiếc đồng hồ nhựa trị giá hai mươi nghìn đồng và một chiếc đồng hồ trị giá hai tỷ đồng cũng chỉ có thể dùng để xem giờ mà thôi.”

“Mặc kệ gia thế như thế nào, tất cả mọi người đều ngang hàng với nhau.”

Lúc này, Diệp Thiên Long chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc bén vô cùng, khí thế toàn thân tỏa ra.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên Long công khai chống lại ông cụ Diệp.

Đây cũng là lần đầu tiên trong toàn bộ nhà họ Diệp có người dám nói chuyện như vậy với ông cụ nhà họ Diệp.

“Anh!” Ông cụ Diệp nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Long mấy giây, sau đó chậm rãi dựa lưng vào ghế và nặng nề nói: “Anh thật sự đã trưởng thành rồi!”

“Con mãi mãi là con trai của cha!” Nghe vậy, Diệp Thiên Long nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Hôm nay anh đã là người đứng đầu một dòng họ, trong tay nắm giữ quyền lực to lớn, con cái lớn rồi cha mẹ không giúp được gì nữa!” Ông cụ Diệp nhẹ nhàng uống một hớp trà.

Nhưng mà từ những lời nói này Diệp Thiên Long nghe được vẻ uy hiếp.

“Cha à! Nếu như cha cảm thấy con trai không có cách nào dẫn dắt nhà họ Diệp, như vậy bất cứ lúc nào cha có thể thu hồi lại chức gia chủ của con trai.”

“Bên phía quân đội còn cần con trai hơn so với nhà họ Diệp.” Diệp Thiên Long hơi khom người, chắp tay về phía ông cụ Diệp và nói.

Một câu nói này thành công làm ông cụ Diệp lập tức mở to hai mắt, nửa câu đều không nói được.

Ý định của Diệp Thiên Long đã được biểu đạt rất rõ ràng.

Bất cứ lúc nào cha cũng có thể lấy mất tư cách gia chủ của con, con cũng có thể rời khỏi nhà họ Diệp trở lại chiến trường bất cứ lúc nào.

Diệp Thiên Long tôi cũng sẽ không rơi vào tình trạng không có nhà để về.

Vào trong quân đội tôi vẫn là một Trung tướng trấn giữ một phương, nhiều người kính trọng và ngưỡng mộ.

Ông cụ Diệp yên lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn không có lời nào để nói.

“Anh đi xuống đi! Cha và anh là cha con, từ đầu đã không nên đối chọi gay gắt như vậy.” Ông cụ Diệp nhẹ nhàng khoát tay.

Diệp Thiên Long nhẹ nhàng chắp tay chào rồi sau đó lập tức xoay người rời đi.

Nhưng mà sau khi đi tới cửa, bước chân ông ta hơi chậm lại một chút.

“Cha à! Cha có biết khuyết điểm lớn nhất của cha là gì không?” Diệp Thiên Long nhàn nhạt hỏi.

“Là cái gì?” Ông cụ Diệp giơ tay lên hỏi.

“Cha quá thích khống chế cuộc đời của người khác!”

“Nhưng cha đã bao giờ nghĩ tới hay chưa, mỗi người đều có một cuộc sống riêng của mình, mỗi người đều đều có một con đường phải đi.”

“Giữa ba ngàn đường rẽ chỉ có thể lựa chọn một đường, làm sao có hai con người lúc nào cũng cùng đường chứ?”

Nói xong những lời này, Diệp Thiên Long cũng không dừng lại nữa mà dứt khoát xoay người rời đi, cũng nhẹ nhàng khép cửa phòng.

Ông cụ Diệp cứ sững sờ đứng im tại chỗ như vậy khoảng hai phút, sau đó mới chậm rãi buông xuống chén trà trong tay.

“Tôi thật sự như vậy sao?” Ông cụ Diệp giống như đang hỏi, cũng giống như đang lẩm bẩm một mình.

“Lão gia chủ làm vậy cũng chỉ vì mong muốn con cháu đời sau có thể sống tốt hơn.” Người đàn ông trung niên có vóc dáng khôi ngô kia lại từ trong bóng tối đi ra.

“Nhưng Thiên Long không hề bước đi trên con đường mà tôi đã sắp xếp cho thằng bé, tuy vậy thằng bé vẫn sống rất tốt!” Ông cụ Diệp nhẹ nhàng thở dài một cái, nhìn lên ánh đèn phía trên đỉnh đầu.

Người đàn ông trung niên cũng không nói thêm gì nữa.

“Thằng bé Thiên Long… Từ khi thằng bé được sinh ra, tôi đã chế tạo cho nó một kết cấu riêng, tôi đặt thằng bé trong kết cấu đó, muốn cho thằng bé trưởng thành dựa theo kết cấu có sẵn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi