Chương 2405
“Cảm giác này thật là tốt …” Lâm Hướng San lẩm bẩm.
Nếu có thể, cô ta hy vọng rằng thời gian có thể đứng yên và để bản thân ở trong vòng tay an toàn này dù chỉ chốc lát.
Trong vườn, cả hai ôm nhau và tận hưởng khoảng thời gian trước khi chia tay.
“Cao Vũ, cám ơn anh, tôi rất vui!”
Mất gần hai mươi giây, Lâm Hướng San mới chủ động đứng dậy, cô ta từ từ đẩy Cao Phong ra.
Cô ta vẫn không dám kỳ vọng quá nhiều.
Có thể nhận được một cái ôm từ Cao Phong đã khiến Lâm Hướng San quá thỏa mãn rồi.
“Cảm ơn sự giúp đỡ ban đầu của các cô. Cô yên tâm, có tôi, nhất định nhà họ Lâm sẽ bình yên vô sự.”
Cao Phong đưa ra lời đảm bảo khi đối mặt với Lâm Hướng San.
“Được rồi, tôi biết.” Lâm Hướng San yên lặng gật đầu.
Cao Phong sờ sờ chóp mũi, nửa đùa nửa thật nói: “Chờ đến ngày cô kết hôn, nhất định tôi sẽ tới uống rượu mừng của cô đấy.”
Nghe vậy, Lâm Hướng San ngẩng đầu nhìn Cao Phong, ánh mắt phức tạp của cô ta xuyên thấu qua Cao Phong.
Rốt cuộc anh cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi.
…
Tại khuôn viên gia đình Gia Cát ở Thành phố Hà Nội.
Một bàn cờ vua được đặt trong một sân nhỏ.
Cao Phong và ông cụ Gia Cát ngồi đối diện nhau cùng đánh cờ.
Bây giờ Gia Cát Kiến Nguyên là chủ nhà Gia Cát, nhưng hiện tại ông ta đang đóng vai người hầu bên cạnh rót trà cho hai người.
Gió hiu hiu, nắng vừa phải, khí hậu không ấm cũng không khô quá.
“Cạch!”
Ông cụ Gia Cát hạ một quân cờ đen xuống, miệng nở nụ cười.
“Cao Phong, không ngờ cậu lại đến đây.” Ông cụ Gia Cát thở dài.
Lần đầu tiên chơi cờ, người thanh niên khoảng hai mươi tuổi trước mặt vẫn còn là một ẩn số ở Thủ đô mà ông ta chưa biết.
Hôm nay họ lại ngồi đối diện với nhau, chỉ khác là một người đã nắm giữ khu thương mại Kiến Thành, theo sau là vô số thế lực lớn dưới sự chỉ huy của cậu ta, điều này thực sự đáng kinh ngạc.
Sự đời thay đổi nhanh chóng khiến cho ông cụ Gia Cát cảm thấy không nói nên lời.
“Lúc mới đến Thành phố Hà Nội, ông Gia Cát đã giúp thế hệ trẻ rất nhiều, mà tôi vẫn không dám quên điều đó.” Cao Phong cầm quân cờ trắng nhẹ nhàng chậm rãi đặt xuống bàn cờ.
“Nhưng lúc đó tôi không giúp được gì cho cậu Cao Phong, thật đáng xấu hổ.” Ông cụ Gia Cát nhẹ nhàng thở dài.
Cao Phong không quan tâm, anh cười nói: “Nhưng mà nhà họ Gia Cát không giúp nhà họ Phạm đối phó với tôi khi tôi giở trò với nhà họ Phạm. Như vậy là đủ rồi.”
“Tôi vẫn sẽ nhớ mãi mối ân tình này.”
Nghe vậy ông cụ Gia Cát không nói gì, nhưng Gia Cát Kiến Nguyên thì không khỏi đỏ mặt.
Khi Cao Phong đoạn tuyệt với nhà họ Phạm, Gia Cát Kiến Nguyên lại đứng ra chống đỡ cho nhà họ Phạm, chuẩn bị cho Cao Phong một kế hoạch khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Không chỉ Gia Cát Kiến Nguyên nghĩ như vậy mà tất cả mọi người trong gia tộc Gia Cát đều nghĩ như vậy.
Ông cụ Gia Cát thì ngược lại, ông ta chống đối mọi ý kiến và kiên quyết giữ trạng thái trung lập, không giúp đỡ bất kỳ ai.
Bây giờ hãy nghĩ xem, nếu mọi người thực sự đến giúp đỡ một tay cho nhà họ Phạm thì…
Cái kết của gia đình Gia Cát sẽ là gì đây?
Chí ít là nhất định Cao Phong sẽ không trở lại đây, không tới tìm ông cụ Gia Cát đánh cờ nữa.
Nghe được Cao Phong nói như vậy, ông cụ Gia Cát khẽ mỉm cười.
“Chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại làm gì nữa, chỉ cần kết quả là tốt là tốt rồi.”
“Giống như quân cờ này vậy, cậu và tôi cùng bài binh bố trận, đánh đi đánh lại cũng chỉ vì một kết quả cuối cùng thôi.”
Nói xong lời này, ông cụ Gia Cát lại đánh xuống một quân cờ nữa.
Quân cờ này vừa hạ xuống đã trực tiếp ăn mất một quân cờ quan trọng của Cao Phong.
Cao Phong khẽ mỉm cười, anh nói rằng: “Vẫn phải nhờ tiền bối chỉ dạy rồi!”
“Cạch!”