Chương 2406
Dứt tiếng, cờ trắng cũng hạ xuống.
Một chiêu giết ngược lại, trong nháy mắt thế cờ lại thay đổi nhanh chóng khiến cho người ta không thể nào ngờ được.
Mới vừa ăn được một quân cờ của Cao Phong xong, ông cụ Gia Cát còn đang đắc chí, thế nhưng Cao Phong vừa đánh lại khiến cho khuôn mặt của ông ta cứng ngắc lại.
Một chiêu này thật ác mà, xem thế cờ thì ông cụ Gia Cát đi trước ba bước nhưng vẫn phải nhận thua!
“Cậu, khi nào cậu đã nghĩ ra thế cờ này vậy?” Ông cụ Gia Cát trợn mắt lên nhìn bàn cờ.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!” Cao Phong nở nụ cười với ý tứ sâu xa.
Ông cụ Gia Cát nhìn bàn cờ một cách tỉ mỉ, sau đó ông ta cười nói: “Thế này sao lại là tôi dạy cho cậu được, là cậu dạy cho tôi mới đúng!”
“Cao Phong, cậu không hổ là một thanh niên tuổi trẻ tài cao mà!”
“Ông cụ Gia Cát, ông quá khen tôi rồi!” Cao Phong vô cùng nho nhã lễ độ, anh khiêm tốn cười nói.
“Người ta nói không có người bạn nào là mãi mãi, cũng không có ai mãi mãi là kẻ thù của nhau mà.”
“Mà lúc này, quân cờ đen của tôi lại muốn làm bạn với quân cờ trắng của cậu, cậu xem như vậy có thích hợp hay không?”
Ông cụ Gia Cát dừng một chút, sau đó ông ta lấy một viên cờ đen trên khay rồi nhẹ nhàng đổi chỗ với cờ trắng của Cao Phong.
Sau khi đổi quân cờ đó thì thế cờ lúc này lại có sự thay đổi lớn. Dùng một lời khó nói hết, chỉ có thể nói là mọi chuyện đã tốt đẹp.
Một ván cờ chết dường như đã được hồi sinh.
“Đương nhiên là tôi cũng hy vọng như vậy!” Cao Phong cười gật đầu.
“Được!” Giọng nói của ông cụ Gia Cát vô cùng hào hứng.
Chờ Cao Phong rời khỏi, ông cụ Gia Cát mới thay đổi sắc mặt.
“Kiến Nguyên, truyền lệnh xuống, nói rằng chúng ta phải có thái độ tốt với người của khu kinh doanh Kiên Thành, có thể giúp đỡ được thì tận lực đi giúp họ đi!” Ông cụ Gia Cát hơi híp mắt lại rồi trực tiếp hạ lệnh.
Sự ảo diệu trong con cờ đen và trắng chỉ có Cao Phong và ông ta mới biết được.
“Cha à, không thể giúp cũng phải giúp là sao?” Gia Cát Kiến Nguyên vẫn chưa hiểu lắm.
“Đó là chuyện đương nhiên!” Ông cụ Gia Cát chậm rãi vuốt râu rồi cười với ý tứ sâu xa: “Có lúc, giúp người cũng là đang giúp mình.”
…
Thành phố Hà Nội.
Trong nhà của Trần Ngọc Tâm.
Vương Ngọc Hoa kéo một cái ghế nhỏ, bà ta ngồi ở cửa cùng các bạn hàng xóm của bà ta bàn tán chuyện trên trời dưới đất.
Trong sân, Trần Ngọc Tâm vẫn mặc bộ quần áo bình thường bị giặt đến trắng phớ, chân đi giày trắng rẻ tiền mà thoải mái, cô ấy đang giặt quần áo.
Trán và chóp mũi của cô ấy toát ra một tầng mồ hôi mịn.
“Tôi nói mẹ của Ngọc Tâm này, Ngọc Tâm cũng lớn như vậy rồi, bà cũng không sốt ruột sao? Tôi thấy con nhà ông Lý ở phía Đông cũng không tệ.”
“Đúng, con của lão Lý cũng là sinh viên, nghe nói sau khi tốt nghiệp cậu ta còn gây dựng được sự nghiệp nữa.”
“Hứ, gây dựng sự nghiệp thì thế nào? Con trai tôi còn mở được cửa hàng nữ trang ở khu thương nghiệp Kiên Thành cơ.”
“Con trai tôi cũng không tệ nhé, bây giờ là chủ thầu của một công trường ở dưới Tập đoàn Hà Đô, lợi hại chưa.”
Mấy bà hàng xóm bắt đầu tán gẫu, lại khoe khoang con trai của mình, điều này giống như một tập tục quen thuộc ở đây vậy.
“Bác Vương, Chú Tam, cháu cũng không kém đâu! Bây giờ một năm cháu kiếm được mấy chục tỷ cũng không thành vấn đề.”
Một thanh niên bước từ trong nhà đi ra, anh ta còn quơ quơ chìa khóa xe trên tay .
Nhưng, ngày thường Vương Ngọc Hoa nói nhiều vô cùng, hôm nay bà ta lại giống như câm vậy, chỉ ngồi cắn hạt dưa một mình mà không nói gì.
Thỉnh thoảng bà ta lại xen vào một tiếng hứ, tựa như bà ta rất coi thường lời của mọi người vậy.
“Bà sao thế Ngọc Hoa, nhìn bà như không thèm để ý thế?” Có người không phục hỏi.
Nhà Vương Ngọc Hoa bà ta chỉ có một người là sinh viên đại học, nhưng nhà bà ta cũng nghèo đến mức nào rồi?
Nếu không, tại sao cha của Trần Ngọc Tâm lại đi ra ngoài làm việc quanh năm không trở về nhà?