RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2469

Sau nhiều chuyện như vậy, họ đã trải qua vô vàn những cung bậc cảm xúc, trở thành những người thân thực sự, gia đình thực sự của nhau. Thế nên họ không để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy nữa.

“Cao Phong, đúng là anh rồi, đúng là Cao Phong của em rồi, chồng em đã về rồi, anh ơi…”

Đầu Kim Tuyết Mai gục thật sâu vào lồng ngực của Cao Phong, cô ra sức ngửi mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người anh.

Mặc dù lúc Cao Phong ở Thủ đô, họ vẫn thường xuyên gọi điện video cho nhau nhưng đó cũng chỉ là nhìn thấy đối phương về mặt hình thức, không được chạm vào, không được sờ tới, mà cách này lại càng làm cho con người ta nhung nhớ nhau hơn.

Mà bây giờ, rốt cuộc thì cô cũng có thể được Cao Phong ôm chặt vào lòng, cảm giác này hoàn toàn không giống với cảm giác lúc nhìn nhau qua video.

“Anh về rồi, anh về rồi đây…”

Cao Phong vỗ nhè nhẹ lên lưng của Kim Tuyết Mai, trong lòng anh trào dâng cảm giác ấm áp.

Khắp thế gian này, chỉ có Kim Tuyết Mai là cô gái duy nhất mà khi ôm, Cao Phong không cảm thấy tội lỗi hay áy náy mà chỉ ngập tràn cảm giác dịu dàng. Và càng không có gánh nặng trong lòng gì cả.

Là một cặp vợ chồng hợp pháp nên dù họ có làm gì đi chăng nữa thì người khác cũng sẽ không nói gì cả. Nên đó là lý do mà đám người Phạm Thanh Nhiên và Lâm Hướng San không thể so sánh với Kim Tuyết Mai được.

“Anh trở về là tốt rồi, tốt quá rồi.” Kim Tuyết Mai ôm chặt lấy Cao Phong không buông tay, cô không ngừng nỉ non bên tai anh.

“Tối nay chúng mình… bàn chuyện đời thật kỹ lưỡng em nhé.” Cao Phong ghé sát vào tai Kim Tuyết Mai rồi nói nhỏ.

“Anh!” Trong sân có nhiều người như vậy nên Kim Tuyết Mai có phần ngại ngùng mà vội vàng đẩy Cao Phong ra, mặt cô đỏ bừng lên.

“Ha ha ha! Chị Tuyết Mai xấu hổ rồi kìa. Hai người kết hôn lâu như vậy rồi mà chị vẫn còn mắc cỡ nữa hả?” Cao Tử Hàn cười to.

Kim Vũ Kiên cũng gật đầu một cách điên cuồng rồi nói: “Đúng đúng đúng, rõ ràng hai người đã là vợ chồng rồi mà? Chắc là vì hai anh chị giữ lửa tình yêu được bền lâu hơn những cặp vợ chồng khác ấy nhỉ?”

Tất cả mọi người đều cười đùa vui vẻ, sau đó cùng nhau đi vào biệt thự.

Cao Phong đến căn phòng đặt bài vị của ông cụ Kim trước rồi thắp cho ông cụ ba nén nhang. Từ khi anh tiếp nhận bài vị từ chỗ bà cụ Kim thì anh vẫn luôn đặt ở nơi này để thờ cúng.

Nhìn tàn tro bên trong lư hương là Cao Phong cũng biết, chắc chắn Kim Tuyết Mai cũng thường xuyên vào đây thắp hương. Lần đầu tiên bà cụ kim tới Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, bà ấy cũng vào đây dâng một nén nhang cho ông cụ Kim.

Mặc dù lúc thắp hương, trông bà cụ Kim rất đau lòng nhưng khi bước ra khỏi phòng thì tâm trạng của bà ấy khá là tốt.

“Bà nội, bà không tới đây với cháu bao giờ, cháu cho người đến đón nhưng bà cũng không chịu tới. Có phải nếu hôm nay Cao Phong không quay về thì bà cũng sẽ không chịu đến đúng không ạ?”

“Nếu không có việc gì thì bà không tới làm gì vì bây giờ bà đi lại có hơi bất tiện nên không tới thăm cháu gái của bà được.”

Kim Tuyết Mai tiến lên đỡ bà cụ Kim, để bà từ từ ngồi xuống ghế sô pha. Đây cũng là một trong những ưu điểm của Kim Tuyết Mai, cô là một cô gái rất hiểu biết và cực kỳ hiếu thảo.

Cao Phong nghĩ, nếu ông cụ Cao vẫn còn thì chắc chắn Kim Tuyết Mai cũng sẽ vô cùng hiếu thảo với ông.

“Ai da, Tuyết Mai à, trước đây bà đối xử với cháu và Cao Phong như thế mà bây giờ cậu ấy vẫn đồng ý cho bà ở lại Khu dân cư Phương Đông là bà đã rất biết ơn rồi. Sao bà già này còn dám tới đây để làm phiền đến cuộc sống của hai đứa cơ chứ?” Trên mặt bà cụ Kim vẫn còn vẻ hổ thẹn.

“Bà nội, bà nói gì thế ạ, bà còn nói như vậy là cháu sẽ tức giận đó.” Kim Tuyết Mai giả vờ bày ra bộ mặt giận dỗi.

“Ôi ôi, bây giờ cháu gái của bà không được nổi nóng đâu, bà nội không nói nữa, bà nội không nói nữa là được.” Bà cụ Kim vội vàng khuyên bảo Kim Tuyết Mai vì bà ấy sợ cô sẽ tức giận thật.

Dù sao thì bây giờ Kim Tuyết Mai cũng đang có thai nên cô phải hành xử rất cẩn thận mới được.

“Bà nội, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi. Nói đúng ra thì trước đây đúng là bà đã làm một số việc không được thích hợp cho lắm, nhưng đó cũng không phải là việc gì lớn lao cả. Thế nên cháu có thể tha thứ và cũng đã sớm quên đi rồi, sau này cháu cũng không muốn nhắc lại nữa.” Cao Phong nói bằng giọng nghiêm túc, mang theo vẻ uy phong không cho phép người khác từ chối.

“Được được, không nhắc lại nữa, không nhắc lại nữa.” Bà cụ Kim bèn gật đầu một cách vội vàng.

Kim Ngọc Hải đứng ở bên cạnh thì cứ tấm tắc mãi không thôi.

Trước đây, Cao Phong đến nhà họ Kim ở rể. Năm tháng qua đi, những từ ngữ như phế vật, vô dụng, ăn bám, vô tích sự vẫn luôn đi theo anh. Nhưng đến khi nhìn lại thì bây giờ anh đã trở thành người có địa vị quan trọng trong nhà họ Kim, khiến ai ai cũng phải nghe theo những lời anh nói.

Mà đâu chỉ là nhà họ Kim, nhìn khắp Thủ đô Hà Nội này thì có ai mà dám không nghe theo lời của anh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi