RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2470

Ngày hôm nay Cao Phong đã thực sự hóa phượng hoàng mà bay lên chín tầng trời xanh, khiến người khác không thể không ngước nhìn bằng vẻ nể phục.

“Mau tới giúp một tay đi nào. Chị Tuyết Mai, chị dạy em nặn bột đi, chị nặn bột là đẹp nhất đó.” Cao Tử Hàn kêu lên.

“Tới ngay tới ngay, tới giúp một tay ngay đây.” Cao Phong cười ha ha một cái rồi lập tức muốn chạy đi giúp.

“Bốp!” Kim Tuyết Mai vươn tay đánh cái đét vào bàn tay của Cao Phong rồi nói bằng giọng giận dỗi: “Anh có đi rửa tay đi không!”

Cô vừa nói vừa ân cần xắn tay áo giúp Cao Phong.

“Ha ha, anh đi rửa tay ngay đây.” Cao Phong cười ha ha một tiếng rồi vội vàng chạy đi rửa sạch tay.

Gần như không có rào cản gì giữa mọi người, thật sự thì họ đã trở thành người một nhà với nhau rồi.

Thỉnh thoảng bên trong biệt thự lại truyền ra tiếng cười đùa vui vẻ. Sự hòa thuận và ấm áp bao trùm lên mọi nơi.

Cao Phong gạt tất cả suy nghĩ lung tung sang một bên, anh không nghĩ đến những chuyện xảy ra ở Thủ đô, cũng không nghĩ đến kế hoạch tấn công vào Thành phố Đà Nẵng nữa mà yên tâm ở bên cạnh Kim Tuyết Mai, hưởng thụ cuộc sống ấm áp, vui vẻ hiếm có này.

“Nếu như mẹ cũng ở đây thì tốt quá rồi…” Đột nhiên Kim Vũ Kiên cúi đầu rồi nói một câu.

Câu nói này của cô ấy khiến tiếng cười nói hơi ngừng lại.

Trong khoảng thời gian này thì Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan cũng đã biết Kiều Thu Vân là hạng người như thế nào. Nhưng dù sao thì họ cũng chỉ là người ngoài nên không tiện nói nhiều.

Kim Tuyết Mai cũng hơi sững người, trên mặt cô hiện lên vẻ mất mát và lạc lõng, mà Kim Ngọc Hải cũng khẽ quay đầu sang một bên.

Cao Phong từ từ thả bàn tay đang nhào bột xuống rồi khẽ nhíu mày. Lần trước Lâm Vạn Quân đã nói với anh rằng Kiều Thu Vân yêu cầu được gặp anh bằng thái độ rất cứng rắn, không biết bà ta định nói chuyện gì.

Về sau thì Kim Tuyết Mai có đi gặp Kiều Thu Vân, lúc ấy Lâm Vạn Quân còn lo lắng bà ta sẽ làm hại Kim Tuyết Mai. Nhưng sau khi có kết quả kiểm tra nước trà thì hóa ra Kiều Thu Vân không hề làm gì cả.

Chỉ là lúc đó không biết bà ta muốn gặp anh để nói chuyện gì.

Vốn dĩ Cao Phong định sau khi sắp xếp binh lực cho đám người Long Tuấn Hạo tấn công vào Thành phố Đà Nẵng xong xuôi thì anh sẽ bỏ ra chút thời gian đến gặp Kiều Thu Vân.

Bây giờ nghĩ lại thì chi bằng nhân cơ hội này đưa tất cả mọi người đi gặp bà ta một chút. Chẳng vì lí do gì cả, chỉ cần khiến Kim Tuyết Mai vui thì Cao Phong bằng lòng làm tất cả mọi chuyện.

“Vậy chúng ta cùng đến Khu quy hoạch Thành Bắc đi.” Cao Phong ngẩng đầu lên.

“Gì cơ?” Tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên rồi nhìn Cao Phong bằng ánh mắt kinh ngạc.

Đặc biệt là đám người Kim Tuyết Mai, họ là những người biết rõ Kiều Thu Vân đã từng đối xử với Cao Phong như thế nào nhất.

Trên thế gian này, Kiều Thu Vân chính là người có lỗi với Cao Phong nhất. Nên đó là lí do mà dù cả đời này Cao Phong không tha thứ cho Kiều Thu Vân thì đám người Kim Tuyết Mai cũng sẽ không nói gì cả.

Thế mà bây giờ Cao Phong lại chủ động đề nghị mọi người cùng nhau đi gặp Kiều Thu Vân khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.

“Cao Phong, không quan trọng lắm đâu anh, nếu muốn đi thì em có thể tự đi được mà.” Kim Tuyết Mai biết là Cao Phong vì mình nên cô vội vàng nói.

“Đi thôi, tất cả chúng ta đi nào.” Cao Phong từ từ đứng lên rồi nói: “Dù có nói như thế nào đi chăng nữa thì bà ấy cũng nuôi em khôn lớn mà.”

“Vâng ạ.” Thấy Cao Phong khăng khăng muốn đi nên Kim Tuyết Mai cũng khá vui vẻ, cô vội vàng chạy vào phòng thay quần áo.

Cao Phong gọi điện thoại cho Lâm Vạn Quân, để ông ta sắp xếp xe qua bên này.

Mười chiếc xe xếp thành một hàng dài đi về phía Khu quy hoạch Thành Bắc.

Cùng lúc đó, tại chi nhánh số bảy của Câu lạc bộ thể hình Phong Minh.

“Tuấn Hạo, Đại Minh, hai người cứ tập trước đi, tôi ra ngoài một lát đã.”

Liễu Tông Trạch nhìn lướt qua điện thoại di động một cái, uống một hớp nước rồi đứng dậy đi thay quần áo.

“Con mẹ nó cậu đứng lại đó cho tôi! Rốt cuộc là mỗi ngày cậu đều nghĩ cái quái gì trong đầu vậy hả? Có phải tinh trùng xông lên óc rồi đúng không?” Long Tuấn Hạo sờ sờ cái đầu trọc của mình vài lần rồi mắng Liễu Tông Trạch. Bây giờ càng ngày anh ta càng thích kiểu tóc này của mình rồi.

“Bà nó, cậu cút cho tôi. Cô ấy không phải loại người như thế, hai chúng tôi chỉ đơn giản là hẹn hò với nhau thôi, là hẹn hò đấy cậu có hiểu không? À mà thôi, có nói nữa thì cậu cũng không hiểu đâu. Chó độc thân thì hiểu làm sao được.” Trong đáy mắt Liễu Tông Trạch tràn ngập vẻ dịu dàng.

“Bà nó chứ, đang ở trong phòng tập thể hình mà thức ăn cho chó cũng rơi xuống đầu nữa à? Tên nhãi con nhà cậu, mau đứng lại đó cho tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi