Chương 2770
Nghe đến đó, lông mày Long Tuấn Hạo lập tức nhăn lại, trong lòng giống như hiểu ra một chút mấu chốt của câu chuyện.
“Tông Trạch bảo các cậu tới đây hay là tự các cậu biết đường mà quay lại?” Long Tuấn Hạo hỏi.
“Là anh Trạch bảo chúng em tới đây.” Thanh niên kia trả lời đúng sự thật.
“Tới làm gì? Tới đầu hàng hả?” Long Tuấn Hạo lại hỏi thêm lần nữa.
Thanh niên kia do dự một chút rồi nói: “Anh Trạch nói, anh Phong sẽ hiểu.”
Long Tuấn Hạo và Lâm Vạn Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lúc nhất thời có chút lưỡng lự.
“Được rồi, trước tiên đưa người về đơn vị đi, chờ anh Phong tới rồi các cậu gặp sau.”
Long Tuấn Hạo chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vẫn nói.
“Được, được!”
Mọi người cũng không dám nói thêm gì, vội vàng đi đến doanh trại dưới sự dẫn dắt của sĩ quan phụ tá của Long Tuấn Hạo.
Long Tuấn Hạo và đám người Lâm Vạn Quân đứng tại chỗ nhìn nhau.
Má nó, cứ như vậy là kết thúc sao?
Mà càng bất mãn hơn chính là những người đang vây chung quanh chuẩn bị xem trò vui!
“Mẹ kiếp! Tôi còn phải mượn một cái áo chống đạn mặc lên trên người, nghĩ rằng viên đạn không có mắt, miễn cho lúc đánh nhau sẽ bị thương.”
“Kết quả lại không đánh ư?”
“Đúng vậy, khốn khiếp thật, sao nói không đánh là không đánh chứ?”
“Các cậu không nghĩ chuyện này phiền phức à? Nếu thật sự đánh nhau, toàn bộ thành phố Hà Nội sẽ xong đời, không đánh là tốt nhất!”
Mọi người xung quanh thấy không có trò vui để xem, vì thế cũng từng người một bỏ đi.
“Lão Lâm Quân, rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc Tông Trạch nghĩ thế nào?”
“Chẳng lẽ là chủ động lấy lòng? Nhưng như vậy cũng không giống với phong cách của cậu ta!” Long Tuấn Hạo sờ sờ đầu hỏi.
Lâm Vạn Quân im lặng một lát, sau đó nói: “Vậy thì chỉ có chính Tông Trạch biết. Có lẽ…cậu Phong cũng biết.”
“Lão Lâm Quân, tóm lại là kết quả tốt, Tông Trạch không đi vào con đường sai trái. Tôi rất vui vẻ.”
“Cũng hy vọng, lão Lâm Quân khuyên nhủ anh Phong một chút, đừng chấp nhặt với Tông Trạch, nó cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi.” Liễu Gia Bình nhân cơ hội đứng dậy nói với Lâm Vạn Quân.
Dù sao Liễu Tông Trạch cũng là con của ông ta, cho nên ông ta nghĩ hết mọi cách đều phải nắm lấy cơ hội cầu xin cho Liễu Tông Trạch.
“Cậu Phong không phải loại người như vậy, ông suy nghĩ nhiều rồi.”
“Còn việc kế tiếp phải làm thế nào, chờ cậu Phong xuống núi rồi nói sau.”
“Tuấn Hạo, cậu gọi điện thoại cho cậu Phong.” Lâm Vạn Quân nói một tiếng.
Long Tuấn Hạo vội vàng gật đầu, sau đó lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Cao Phong.
..
Hướng gió dư luận thành phố Hà Nội lại thay đổi một lần nữa.
Che trời lấp đất, toàn bộ đều đang nói về tin tức Cao Phong và Liễu Tông Trạch hoà giải.
Lúc đầu Liễu Tông Trạch có mười lăm nghìn người, bây giờ chủ động trả tất cả lại cho Khối tập đoàn Phong Hạo, lý do thì không cần nói cũng biết.
Lúc này, lại lần nữa khiến cho vô số dân mạng thành phố Hà Nội nhao nhao bàn tán.
Chẳng qua, rất nhiều người vẫn không biết, rốt cuộc là Liễu Tông Trạch và Cao Phong hòa giải?
Hay là Liễu Tông Trạch không gánh nổi thế lực lớn mạnh của Cao Phong, nên chủ động đầu hàng?
Cùng lúc đó, vị trí hiện giờ của Liễu Tông Trạch ở khu vực phía Nam thành Phố Hà Nội.
Ban đầu nơi này là nơi ở của hơn mười nghìn người, đó là nơi vô cùng nhộn nhịp, nhưng hôm nay lại vô cùng lạnh lẽo.
Tối hôm qua Liễu Tông Trạch đã bác bỏ các ý kiến, phân chia toàn bộ mọi người trở về Khối tập đoàn Phong Hạo.
Cho nên hiện giờ khu vực phía Bắc này là vườn không nhà trống.
Không ai biết vì sao Liễu Tông Trạch muốn làm như vậy, thậm chí ngay cả chính Liễu Tông Trạch có lẽ cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc mình đang suy nghĩ chuyện gì?
“Tông Trạch, anh điên rồi sao?”
Trong biệt thự, lần đầu tiên Cao Mỹ Lệ tức giận với Liễu Tông Trạch.
Hai người quen biết lâu như vậy, Cao Mỹ Lệ ở trước mặt Liễu Tông Trạch vẫn luôn rất cẩn trọng.