Chương 2803
“Chị Lệ, chị bị điên rồi à? Chị hãy nghĩ đến cha mẹ chị! Hãy nghĩ đến thủ đoạn của Cao Anh Hạo!” Thuận Hiếu Hòa hét lên.
“Cút đi! Mau cút đi cho tôi!”
Cao Mỹ Lệ bắn hai phát súng lên trời, Thuận Hiếu Hòa và những người khác lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Long Tuấn Hạo và những người khác mới cảm thấy yên tâm.
Đồng thời cũng không khỏi thở dài, Cao Mỹ Lệ quả thực có tình cảm với Liễu Tông Trạch, không ai nghi ngờ điều này.
Mà trong suốt quá trình này, Liễu Tông Trạch không hề chớp mắt, ngay cả khi Thuận Hiếu Hòa chĩa súng vào đầu anh ta, anh ta cũng không hề quay lại. Cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Cao Mỹ Lệ.
“Anh đã nói đêm nay em hãy ở bên anh, tại sao em lại không nghe lời hả?”
“Tại sao em lại không nghe lời anh dù chỉ một lần?” Liễu Tông Trạch cố kìm nước mắt rơi mà hỏi.
Biểu cảm của Cao Mỹ Lệ cũng vô cùng đau khổ, khuôn mặt tái mét.
“Tông Trạch, em…em không thể làm như vậy.” Cao Mỹ Lệ nhẹ nhàng nói.
“Em gặp khó khăn gì mà không thể nói với anh? Anh có thể giúp em, anh có thể bảo vệ em.”
“Anh thật sự có thể mà.” Liễu Tông Trạch càng nói càng nghẹn ngào.
Cao Mỹ Lệ không nói một lời, để mặc Liễu Tông Trạch chạm vào mặt mình.
“Cho dù em dùng mưu kế khiến anh em của anh quay lưng lại với nhau, anh cũng có thể giúp em cầu xin anh Phong tha cho em một con đường sống!”
“Vì chúng ta quen nhau lâu như vậy nhưng em chưa từng hại một ai.”
“Chỉ có điều em tuyệt đối không được giết anh Phong.”
“Anh ấy là ai, anh ấy là vua, là con dê đầu đàn, bọn anh ai cũng có thể chết, nhưng anh ấy thì không. Em có hiểu không?”
Liễu Tông Trạch đột nhiên hét lên, nắm chặt hai bàn tay.
“Tại sao em lại làm như vậy? Tại sao? Tại sao tối nay em nhất định phải ra ngoài? Em không nên! Em tuyệt đối không nên!”
“Em bảo anh phải làm sao đây, phải làm sao đây?”
Liễu Tông Trạch hét lên giận dữ, cả hiện trường đều im lặng.
Có một số tội lỗi thật sự là không cách nào có thể tha thứ được.
Có những ranh giới tuyệt đối không thể đụng vào.
Nhưng Cao Mỹ Lệ cuối cùng vẫn chạm vào giới hạn cuối cùng của Liễu Tông Trạch.
“Tông Trạch, em xin lỗi, em xin lỗi.” Cao Mỹ Lệ ngẩng mặt, nói năng lộn xộn.
“Haizz, không sao.”
Liễu Tông Trạch lau khóe mắt, sau đó duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm Cao Mỹ Lệ vào lòng.
Cao Mỹ Lệ cũng ngoan ngoãn áp mặt vào ngực Liễu Tông Trạch.
Liễu Tông Trạch ôm Cao Mỹ Lệ gần một phút, sau đó mới đem mặt áp sát gần tai Mỹ Lệ nói khẽ: “Mỹ Lệ, em có biết không? Liễu Tông Trạch anh cả đời này chưa từng quan tâm đến bất kỳ người con gái nào, em là người đầu tiên.”
“Em có biết không, người con gái mà anh yêu nhất trên cuộc đời này.”
“Tông Trạch.”
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên như xé thủng màng nhĩ của mọi người.
Cao Mỹ Lệ vừa ngẩng mặt lên chuẩn bị nói liền sững sờ, trừng to mắt, không thể tin được mà nhìn Liễu Tông Trạch.
“Em có biết không, người phụ nữ mà anh yêu nhất trên cuộc đời này chính là em đó!”
Liễu Tông Trạch một tay ôm Cao Mỹ Lệ, nước mắt chảy dài, nhưng tay phải lại cầm súng tiếp tục bóp cò.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Thân thể Cao Mỹ Lệ run lên, máu tươi không ngừng chảy ra, quần áo ở vùng bụng lập tức bị nhuộm đỏ.
Ở khóe miệng, máu tươi cũng không ngừng tuôn ra.
Nhưng cô ta dường như quên hết đi mọi đau khổ, khuôn mặt cũng không có chút nào tức giận.
Thậm chí còn giống như một sự giải thoát.
Gương mặt Cao Mỹ Lệ mang theo một nụ cười, nhẹ nhàng đưa tay ra, từ từ chạm vào gương mặt Liễu Tông Trạch.