RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2804

“Tông Trạch, nếu như em không làm như vậy. Anh ta….anh ta sẽ giết chết cha mẹ em…gia đình em..”

Cao Mỹ Lệ vừa nói một cách ngắt quãng, vừa từ từ đưa tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt của Liễu Tông Trạch.

Nhưng bàn tay cô ta chưa kịp chạm vào gò má của Liễu Tông Trạch liền rơi xuống, cơ thể cô bỗng nhiên mềm nhũn và ngã xuống đất.

“Bịch!”

Cơ thể Cao Mỹ Lệ nặng nề rơi xuống đất.

“A!!!”

Liễu Tông Trạch thét lên một tiếng, giơ khẩu súng lục lên trời và liên tục bóp cò.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Cạch!”

Bắn liên tục cho đến khi súng hết đạn, Liễu Tông Trạch mới vứt súng đi, thở dốc, hai đầu gối quỳ xuống mặt đất.

“Aaaa!! Aaaa!!”

Liễu Tông Trạch thét lên một cách giận dữ, giống như một con dã thú điên cuồng đấm vào mặt đất.

“Ầm ầm!”

Trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm.

Ngay sau đó, tiếng sấm chớp đùng đoàng liên tục vang lên, mưa to như trút nước.

Mây đen dày đặc dường như bị ai đó đột nhiên xé toạc, hạt mưa điên cuồng trút xuống.

“Aaaa!!”

“Ầm ầm! Đùng đoàng!”

Tiếng sấm chớp chói tai, xen lẫn với tiếng thét biểu hiện sự không can tâm của Liễu Tông Trạch vang vọng khắp bầu trời.

“Rào rào!”

Từng hạt, từng hạt mưa lớn rơi xuống làm ướt hết quần áo của Liễu Tông Trạch và khuôn mặt Cao Mỹ Lệ.

Vết thương ở bụng cũng không ngừng chảy máu.

Máu tươi đọng lại trong nước mưa tạo thành một con lạch nhỏ.

“Haiz…”

Cao Phong thở dài một tiếng, lau đi những giọt nước trên khuôn mặt, không biết là do mưa hay nước mắt tạo thành.

Thực ra, vì Liễu Tông Trạch, Cao Phong cũng không định giết Cao Mỹ Lệ.

Nhưng đây là quyết định của Liễu tông Trạch nên không ai có thể ngăn cản được.

“Nội gián cũng được, gián điệp cũng được! Người chết là hết!”

“Từ nay về sau, tôi không muốn nghe thấy bất cứ lời bàn tán xấu nào về Cao Mỹ Lệ.”

“Tuấn Hạo, mau kéo Tông Trạch đi.” Cao Phong hờ hững nói.

Long Tuấn Hạo và những người khác nhanh chóng tiến lên, kéo Liễu Tông Trạch, muốn rời khỏi đây.

“Cút đi! Cút đi! Cút!”

Liễu Tông Trạch hét đến mức khàn cả cổ họng, tia máu trong mắt anh ta cực kỳ dọa người, giống như một ngọn lửa vô tận có thể đốt cháy tất cả mọi thứ.

Anh ta tức giận, anh ta không cam lòng, anh ta điên cuồng, trái tim anh ta như bị dao cứa vào.

“Phế vật, cậu khóc cái mẹ gì, hả? Không phải chỉ là một con đàn bà thôi sao?”

“Hơn nữa, tất cả mọi hận thù này đều do Cao Anh Hạo. Con mẹ nó, cậu khóc thì có tác dụng gì, hả?”

“Nếu cậu còn là thằng đàn ông thì phải phấn chấn lên, đi băm Cao Anh Hạo thành trăm nghìn mảnh, cậu có hiểu không?”

Long Tuấn Hạo bất chấp mưa lớn, nắm lấy cổ áo Liễu Tông Trạch, điên cuồng lắc mạnh.

Liễu Tông Trạch trừng lớn mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Cao Anh Hạo, tao phải giết mày! Giết mày!”

Liễu Tông Trạch đột nhiên như bừng tỉnh, lại phát ra tiếng thét vang trời.

“Để tôi quay lại, tôi muốn tự tay chôn cất cô ấy, để tôi quay lại!”

Liễu Tông Trạch nhìn thi thể Cao Mỹ Lệ vẫn đang nằm trên mặt đất ở phía xa xa, lại tiếp tục hét to.

“Con mẹ nó, tôi thấy hiện giờ cậu cần phải bình tĩnh lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi