RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2832

“Anh Văn, vừa rồi anh có nghe thấy tiếng gì không?” Một tên binh sĩ nhà họ Cao nói với một người đàn ông trung tuổi.

“Tiếng gì?” Anh Văn có chút mơ hồ, quay đầu hỏi.

Người thanh niên chớp chớp mắt nói: “Hình như là, cái gì mà chém chém giết giết, anh có nghe thấy không?”

“Nghe cái gì mà nghê, làm gì có tiếng gì. Tai cậu bị tiếng pháo làm cho ù rồi, uống tiếp đi!” Anh Văn cười lớn, không thèm để ý.

“À, vâng!” Người thanh niên hơi sửng sốt, không nói thêm gì nữa.

“Bùm chíu!”

Đạn pháo nổ tung, khói trắng cuồn cuộn!

Người thanh niên uống một ngụm rượu, sau đó vô tình quay đầu lại, chợt nhìn thấy ở phía xa có gì đó không ổn.

“Ơ kìa! Kia là cái gì?” Người thanh niên hốt hoảng kêu lên, sau đó lập tức dụi dụi mắt.

Hàng nghìn chiếc xuồng máy dẫn đầu, theo sau là mười tàu chở khách cỡ lớn và ba mươi tàu chia ra hộ tống ở cánh trái, phải.

Nhiều tàu lớn như vậy cùng nhau tiến lên tạo ra sóng nước thật lớn.

Những con sóng cuồn cuộn xô về hai bên, tạo ra những cơn chấn động.

Tốc độ của đội tàu rất nhanh, cưỡi sóng lướt gió không ngừng tiến về phía trước.

“Ôi trôi, hình như mình bị hoa mắt rồi!”

Người thanh niên lại dụi mắt, rồi nhìn lại một lần nữa.

Từ góc độ này có thể thấy, hạm đội đã tiến gần đến hòn đảo phía Đông hơn.

“Không phải hoa mắt sao?”

Người thanh niên lại dụi mắt một lần nữa, dụi hơn mười giây mới mở to mắt nhìn về phía trước.

Mà lúc này, hạm đội khổng lồ chỉ còn cách hòn đảo phía Đông chưa đầy 1 km.

“Mình không hoa mắt! Có người đến! Anh Văn, có người đến!”

Người thanh niên hét lên, tim cậu ta bỗng co thắt lại, đập thình thịch thình thịch.

“Cái gì đến cơ? Ai đến thế?”

Anh Văn đang say sưa mở to nhìn thiếu niên, sau đó xoay người bước đi chỗ khác.

“Nào các anh em, uống đi!”

“Tôi nói cho các cậu biết, hôm nay không say không về, đời người sống được mấy khi, cứ vui chơi hết mình đi!”

“Uống cho tôi, uống đến chết mới thôi!”

Anh Văn cười lớn, trên tay cầm một chai rượu Tây định rót vào miệng.

“Bùm!”

Bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ từ trên không trung.

Âm thanh đó chói tai đến mức nào?

Như dội thẳng vào màng nhĩ của mọi người.

Nó giống như một con thú nuốt chửng bầu trời, gầm rú trên không trung.

“Mẹ ơi!”

Toàn bộ người nhà họ Cao trên hòn đảo phía Đông đồng loạt ngẩng đầu, nhìn lên không trung.

Trái tim anh Văn cũng thắt lại, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một vật thể bay có kích thước bằng quả bóng rổ đang cháy rực từ trên trời vù vù lao xuống.

Tốc độ của nó rất nhanh, mang theo cả tiếng gió, như thể bầu trời sắp bị chọc thủng một lỗ lớn.

“Mẹ kiếp! Là đạn pháo! Nằm xuống! Mau nằm xuống!!”

Một thanh niên phản ứng nhanh, sau đó nhanh chóng nằm xuống.

Nhưng anh Văn không biết có phải vì đã uống say hay không, vì vậy anh ta cứ cầm chai rượu đứng ngơ ra, sững sờ nhìn quả đạn pháo ngày càng rơi xuống gần chỗ anh ta.

“Bùm!”

Quả đạn pháo nóng rực đã rơi xuống chân anh Văn.

Sức lực tích tụ bấy lâu nay bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ.

“Bùm!”

Trong khoảnh khắc đó những quả đạn nổ ra tựa như những quả mìn với sức mạnh phi thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi