RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2851

Nhưng trước mắt xem ra, hiển nhiên anh ta không có.

“Đợt công kích cuối cùng, ai không đầu hàng, giết không tha!”

“Để tôi, giết!” Long Tuấn Hạo bị thương cũng muốn xung phong đi đầu, hô lớn.

Từ phía sau đám người, tốc độ Cao Phong không nhanh không chậm đi lên phía trước, ánh mắt nhìn chăm chú Cao Anh Hạo.

“Phản kích! Phản kích!”

Cao Anh Hạo gần như không có thời gian nhìn Cao Phong, quát to với những binh sĩ nhà họ Cao.

“Cậu Anh Hạo, tôi không có đạn.” Một gã binh sĩ nhà họ Cao hoảng hốt, lo sợ trả lời.

Không bột đố gột nên hồ, trên chiến trường này mà không có đạn không phải là chờ chết sao?

“Băng đạn cuối cùng của tôi!”

“Cậu Anh Hạo, tôi cũng không có!”

Trong nháy mắt, các binh sĩ nhà họ Cao đều báo nguy, nếu không phải nói hết đạn sạch gạo thì cũng là không chịu được đợt tấn công tiếp theo của đám người Long Tuấn Hạo.

“Mẹ nó! Đều chiến đấu giống nhau, sao bọn chúng lại còn nhiều đạn như vậy?” Cao Anh Hạo nghiến răng nghiến lợi hô: “Tiếp tục đánh! Đánh đến khi còn viên cuối cùng rồi tính tiếp!”

Lúc này đám người Long Tuấn Hạo cười khẩy không ngớt.

Cho dù là số lượng đạn giống nhau, ở trong tay binh sĩ Phong Hạo, chắc chắn có thể dùng lâu hơn binh sĩ nhà họ Cao, hơn nữa tạo ra thương tổn cũng lớn hơn.

Binh sĩ nhà họ Cao đánh trận càn quét không có mục đích, có đạn thì tiêu xài hoang phí, hết đạn bắt đầu khóc lóc nỉ non, không phải đám ngốc thì là gì?

“Bùm bùm bùm!”

Lúc sau, lại là một hồi tiếng súng dồn dập mà mãnh liệt, binh sĩ nhà họ Cao hoàn toàn hết đạn hết gạo. Nhìn qua binh sĩ nhà họ Cao bên này không biết làm gì hơn, tất cả đều trốn ở bên trong chiến hào.

Mà đám người Long Tuấn Hạo vẫn còn đang áp sát từng bước, tình huống này không phải đang chờ chết sao?

“Cậu Anh Hạo, chúng ta có nên dùng bài tẩy không ?” Một gã thanh niên mặc áo đen đứng bên cạnh hỏi.

Cao Anh Hạo nhíu mày, nhìn thoáng qua Cao Phong bên này, sau đó lắc đầu nói: “Còn chưa được, người vẫn chưa tới.”

“Nhưng bây giờ chúng ta đã hết đạn rồi.” Gã thanh niên mặc áo đen hơi hơi cắn răng.

Cao Anh Hạo chà xát gương mặt, sau đó cất bước tiến lên, quát: “Dừng!”

“Dừng, má nó muốn dừng, mày quỳ xuống trước khi nói chuyện với ông đây!”

Long Tuấn Hạo dùng súng càn quét một trận, nhưng tất cả các viên đạn đều trúng vào khoảng trống trước mặt Cao Anh Hạo.

Bây giờ chưa phải thời điểm giết chết anh ta.

Bắt sống mới là mục đích của Cao Phong.

“Loại như chúng mày, thử dùng lưỡi dao với bọn tao một chút, có dám không?”

Tròng mắt Cao Anh Hạo xoay chuyển, hét lên với Long Tuấn Hạo.

Một bên hô, một bên rút một con dao găm lính sắt bén từ trong tay, lưỡi dao lóe sáng.

Long Tuấn Hạo hơi xua tay, tiếng súng phía sau trong nháy mắt dừng lại, cả hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao chìm vào trong yên lặng.

“Dám không?”

Các binh sĩ nhà họ Cao lần lượt phản ứng, rút vũ khí gần thắt lưng, nhảy ra chiến hào.

“Mẹ nó! Tưởng ông đây không dám sao? Đến đây!”

Long Tuấn Hạo mắng to một tiếng, cũng rút con dao chiến đấu ra, ném đi khẩu súng máy hạng nặng.

Hai mắt Liễu Tông Trạch phiếm hồng, nhìn Cao Anh Hạo chăm chú, cũng rút ra một con dao găm, cười lạnh nói:”Hôm nay ông đây sẽ xử mày!”

“Soạt soạt soạt!”

Trong nháy mắt, hai bên đều rút dao găm chiến đấu ra, chuẩn bị cho một trận đánh tay đôi.

Binh sĩ nhà họ Cao lần lượt đi ra từ bên trong chiến hào, đứng thẳng người, rút dao găm ra.

Ánh mắt Cao Anh Hạo chậm rãi nhìn qua tình huống Long Tuấn Hạo bên này, một bên cầm dao găm chậm rãi lùi về phía sau.

“Có giỏi thì đừng dùng súng!” Cao Anh Hạo còn không quên hô lên một câu.

“Má! Không cần dùng đấy, đến đến đến!”

“Sau khi ông đây đấu với mày ba lần, nếu mày không quỳ xuống cầu xin tha thứ, từ nay về sau ông đây theo họ mày!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi