Chương 2852
Long Tuấn Hạo cầm dao găm trong tay, linh hoạt múa một đường.
“Được! Chuẩn bị!” Trong mắt Cao Anh Hạo tràn ngập sự khiêu khích.
Hai bên cộng lại lên đến hàng chục nghìn người, nắm chặt dao găm trong tay, trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Có đôi khi, đánh tay không còn kích động và nhiệt huyết hơn là chiến đấu bằng vũ khí mạnh.
Nhưng, nhiệt huyết của cả hai bên còn chưa kịp dấy lên thì bị người ta dội cho một chậu nước lạnh dập tắt.
“Tao với mày liều mạng đấu dao với nhau!”
“Tất cả nạp đạn cho tao, làm mau!”
Cao Phong đột nhiên đi lên hừ lạnh một, cầm súng máy hạng nặng trong tay, trực tiếp bóp cò.
“Bùm bùm bùm!”
Đạn bắn điên cuồng, vỏ đạn vỡ bay khắp nơi.
Một đám binh sĩ nhà họ Cao đứng đối diện, giống như mục tiêu sống bị Cao Phong tiêu diệt ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều choáng váng. Ngay cả Long Tuấn Hạo cũng không ngờ rằng, Cao Phong lại làm thế.
Vô sỉ!
Trước đó, khi Cao Anh Hạo nói rằng anh ta sẽ sử dụng lưỡi dao, Cao Phong không nói lời nào giống như ngầm thừa nhận.
Nhưng chờ binh sĩ nhà họ Cao, vừa chui ra từ trong chiến hào, sau đó bị mất đi vật che chắn, anh liền đột nhiên dùng súng quét ngang.
“Mẹ nó! Đây không phải lừa chó ra để giết sao?”
Long Tuấn Hạo sờ cái đầu bóng loáng một phen, choáng váng lầm bầm lầu bầu.
“Mẹ nó! Tên phản bội Cao Kình Thiên, đồ phế vật!”
“Đồ hèn! Đồ phế vật! Mày không dám, mẹ nó mày chính là đồ hèn!”
Cao Anh Hạo thở hổn hển, kéo một binh sĩ nhà họ Cao che ở trước người, mắng Cao Phong.
“Tao có người, có súng, có đạn, sao phải dùng dao đánh với mày?”
“Mày không quý trọng tính mạng của anh em mày, ông đây quý trọng! Binh sĩ Phong Hạo nghe lệnh, tất cả nạp đạn cho tôi.”
“Phát hiện người đối diện, mẹ nó, giết toàn bộ cho tôi!”
Cao Phong cười lạnh một tiếng, lại bóp cò súng.
Có súng không dùng, mạo hiểm đi đánh gần với Cao Anh Hạo, Cao Anh Hạo này coi Cao Phong là đồ ngốc à?
“Má nó! Đừng lo lắng nhiều, vô sỉ thì vô sỉ đi!”
Long Tuấn Hạo cắn chặt răng, dở khóc dở cười nhặt súng lên bắt đầu càn quét điên cuồng.
“Bùm bùm bùm!”
“Bang bang bang bang!”
“Ầm ầm!”
Tiếng súng lại vang lên từng đợt, vô số viên đạn được bắn ra.
Nhìn thấy những binh sĩ nhà họ Cao vừa bò ra khỏi chiến hào phía trước giống như những cây lúa bị nhổ, nháy mắt bị càn quét, lần lượt ngã xuống đất.
Còn có người muốn giơ tay lên đầu hàng, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Có người lại vội vàng nhảy vào bên trong chiến hào tránh đạn.
Giữa sân một mảnh hỗn loạn, hai phút sau, đối diện đã không còn binh sĩ nhà họ Cao đứng.
Toàn bộ ngã xuống.
Mặt khác đều trốn vào bên trong chiến hào.
Một vòng bắn phá này, binh sĩ nhà họ Cao lại bị tổn hại một phần ba.
“Tất cả mọi người, tiếp tục tiến về phía trước.”
“Hoặc là đầu hàng, hoặc là chết!” Cao Phong hừ lạnh một tiếng, cầm súng tiến lên.
Đám người Long Tuấn Hạo dẫn dắt mấy chục nghìn người, cùng cất bước soàn soạt, khí thế mạnh mẽ, thanh thế rung trời.
Chỉ còn chưa đến mười nghìn binh sĩ nhà họ Cao trốn trong chiến hào run rẩy.
Trong tay không còn đạn, không còn cách nào khác ngoài chờ chết.
“Hoặc là đầu hàng, hoặc là chết!”