RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2888

“Rõ! Cậu Kình Thiên!”

Tất cả những người nhà họ Cao ở phía xa đều ồ lên hưởng ứng.

Kể từ đó, hội trưởng lão bị hủy bỏ, không ai có thể can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của anh.

Cường thế, ngang ngược, không thể nghi ngờ.

Dù vậy thì cũng không có ai dám phản kháng anh.

Trước khi tiếp quản nhà họ Cao, anh cần dọn dẹp hết những hòn đá ngáng đường mình, và mục tiêu đầu tiên anh nhắm đến chính là hội trưởng lão.

Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão từ trước đến nay luôn giữ ở vị trí trung lập nghe vậy cũng đồng loạt tiến lên hai bước rồi quỳ xuống.

Họ không có trong danh sách của Cao Phong, nhưng với tư cách là thành viên của hội trưởng lão, họ cũng đã ngó lơ Cao Anh Hạo và những người khác nhắm vào Cao Phong vậy nên họ đều có tội như nhau.

Thi thể của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão dần trở nên lạnh lẽo, huyết dịch bắt đầu đông lại.

Họ đã giúp Cao Anh Hạo bằng rất nhiều mánh khóe để nhắm vào Cao Phong.

Thực ra, cho đến tận hôm nay, bọn họ mới nhận ra rằng, hóa ra trong lòng Cao Phong, họ chỉ giống như một con gà chỉ cần nhấc tay là có thể bóp chết.

Cao Phong từ từ nâng đao lên, máu trên đó chậm rãi chảy ra.

“Ai là chú Lực?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.

“Bộp!”

Mọi người vốn đang quỳ lại nằm rạp xuống.

Chỉ có một người đàn ông trung niên là thân thể cứng đờ, toàn thân run rẩy.

“Ra là đây! Tôi tìm ông đã rất lâu rồi đấy, có biết không?”

Liễu Tông Trạch nghiến răng và kéo người đàn ông trung niên kia ra ngoài.

“Đứng ngay ngắn lên!” Liễu Tông Trạch gầm lên.

Người đàn ông được gọi là chú Lực này chính là người có quan hệ trực tiếp với Cao Mỹ Lệ.

Mọi việc Cao Mỹ Lệ làm đều là do ông ta đứng sau chỉ đạo.

“Ông có biết người tên là Cao Mỹ Lệ không?” Liễu Tông Trạch hỏi với đôi mắt đỏ hoe.

“Tôi…tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của cậu Anh Hạo. Tôi…tôi.” Chú Lực tròn mắt, răng không ngừng đập vào nhau cầm cập.

“Vậy ông hãy đi chết đi!”

Liễu Tông Trạch như phát điên, rút ​​con dao găm từ thắt lưng ra, rồi bổ mạnh về phía trước.

“Phụt! Phụt! Phụt!”

Con dao găm đâm liên tiếp vào người trước mặt, trên dao dính đầy máu tươi.

Chú Lực còn chưa kịp hét lên thì đã ngã xuống đất

Nhưng Liễu Tông Trạch vẫn không muốn buông ông ta ra, ngồi xổm xuống không ngừng đâm vào cơ thể ông ta.

“Chết đi! Chết đi!”

“Mệnh lệnh của Cao Anh Hạo đúng không? Cao Anh Hạo phải chết, ông cũng phải chết! Mẹ kiếp, mau chết đi!” Liễu Tông Trạch giận dữ hét lên, dùng dao đâm hết nhát này đến nhát khác.

Cho đến khi chú Lực không còn hơi thở, anh mới từ từ dừng lại.

“Mỹ Lệ, em nhìn thấy không?”

“Anh biết, có một số việc không phải là em tình nguyện muốn làm, phải không?”

“Yên tâm, anh sẽ báo thù cho em, đây mới là người đầu tiên, phía sau còn rất nhiều kẻ khác, em cứ ở trên đó mà nhìn cho thật kỹ.”

Liễu Tông Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời mà lẩm bẩm một mình.

Nước mắt tùy ý chảy ra, như những hạt trân châu đứt đoạn.

Long Tuấn Hạo nghiến răng, giữ lấy Liễu Tông Trạch mà không nói một lời.

Cao Phong lấy khăn giấy ra, chậm rãi lau vết máu trên đao thép.

Anh vốn không phải là kẻ khát máu, nhưng có một số người nhất định phải giết.

Hôm nay, cứ giết cho thỏa thích.

Sau đó thì rửa tay gác kiếm sau.

“Tất cả người thuộc nhánh phụ của nhà họ Cao đều bước ra ngoài!” Cao Phong hừ lạnh.

“Xoạt xoạt!”

Đám người đó do dự một hồi, sau đó vẫn chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt đám người quỳ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi