Chương 2889
“Tôi hỏi mấy người có biết về cái chết của ông nội tôi không?”
“Ai không liên quan chuyện này, có thể về hàng.”
“Đừng gạt tôi, nếu không hậu quả mấy người gánh không nổi đâu.”
Ánh mắt Cao Phong chậm rãi lướt qua đám người, trong mắt tràn đầy vẻ hung hãn.
Sau khi nói xong, không ai trả lời và cũng không ai lùi bước.
Đối mặt với khí thế cường hãn của Cao Phong, bọn họ thật sự không có gan nói dối.
Thấy không ai lùi bước, vậy có thể nói rõ, tất cả bọn họ đều không thoát khỏi liên quan đến việc này.
Nhìn thấy bọn họ run lên, Cao Phong đột nhiên nở nụ cười.
Tuy nhiên, đó là một nụ cười buồn, một nụ cười nhạt nhẽo, một nụ cười giễu cợt tột cùng.
Trong đầu lại hiện lên đoạn video do ông nội để lại.
Một người đàn ông lớn tuổi đã từng xông pha vào Nam ra Bắc khắp cái đất Việt Nam, lập nên không biết bao nhiêu công lớn, vậy mà cuối cùng lại không chết trong thay kẻ thù mà lại là do bị người thân hãm hại.
Điều này chẳng lẽ chưa đủ nực cười sao?
Ông chỉ là muốn giao chức gia chủ cho cháu mình là Cao Phong
Vậy mà đã dẫn đến sự căm ghét của người thuộc nhánh phụ của nhà họ Cao, cho nên bọn họ liên thủ nghĩ quỷ kế cho ông nội uống trà có độc.
Sau đó, để tim và các mạch máu của ông từ từ bị suy kiệt tạo thành tắc nghẽn và cuối cùng là gây ra nhồi máu.
Thật là một phương pháp tàn nhẫn và máu lạnh?
“Ông nội sau khi từ giã chiến trường đã trở thành một người rất bình dị, một lòng hướng thiện.”
“Ông đã tài trợ xây dựng 17 ngôi nhà phúc lợi cho trẻ em ở Đà Nẵng. Hàng năm, ông đều quyên tặng vô số nguyên vật liệu cho hội từ thiện.”
“Mấy người trước kia cũng chỉ là những người bình dân, nếu không phải có ông nội giúp đỡ chắc mấy người cũng chả có cơ hội được sống ở đảo của nhà họ Cao đâu.”
“Ông chú trọng tình cảm gia đình như vậy, nhưng cuối cùng lại chết trong tay người thân.”
“Các người đúng là một lũ khốn kiếp! Làm sao các người lại có thể ra tay được với ông cơ chứ?”
Hai hốc mắt Cao Phong đỏ lên, sau đó tiến lên một bước, liên tục chém xuống những nhát đao thép về phía người đám người nhánh phụ của nhà họ Cao.
“Hôm nay, tất cả các người sẽ phải chết cho ông nội! Tất cả các người phải chôn cùng ông nội!”
Cao Phong vốn đã đau khổ đến tận cùng, sự tức giận cũng đạt đến cực điểm, khiến cho anh mất hết tỉnh táo.
Anh cần trút bỏ cơn giận này, cần nơi phát tiết sự điên cuồng này.
“Ầm! Phụt ! Răng rắc!”
“A! Cậu chủ, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, đừng giết tôi, a!”
“Phụt! Phụt!”
Cây đao thép ánh lên một cách lạnh lùng, càng ngày càng nhuốm nhiều máu tươi.
Có tiếng xé rách, tiếng xương gãy, và tiếng la hét vang vọng khắp đảo của nhà họ Cao.
Những người đứng phía sau đều kinh hãi nhìn chằm chằm.
Cậu Kình Thiên, người đã từng tốt với người khác, thậm chí sẽ từng đau lòng khi dẫm lên một con vật nhỏ.
Bây giờ, lại trở lên khát máu như vậy.
Cho dù là giết người, anh còn có thể không chớp mắt lấy một cái sao?
Anh hiện tại là đang ra tay giết hại họ hàng ruột thịt của mình!
“Cậu Kình Thiên, hiện tại thật kinh khủng.”
Một người phụ nữ trung niên, mặc quần áo của người làm nhà họ Cao, không khỏi nhắm mắt.
“Lúc trước cậu ấy rất tốt, người khác thấy cậu ấy dễ bị bắt nạt nên được nước làm tới, dúng mọi cách để ăn hiếp cậu.”
“Giờ đến lúc cậu ấy tàn bạo, họ lại nói cậu quá độc ác, tàn khốc lại vô tình.”
“Đúng là không gì có thể làm thỏa mãn lòng người?”
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi đôi mắt đỏ hoe, không những không cảm thấy Cao Phong vô tình mà còn cảm thấy xót xa.
Ông từng đi cùng Cao Phong trên bước đường trưởng thành.
Vì vậy, thời gian khi cậu Kình Thiên vẫn còn hiền lành vẫn luôn được ông giữ trong lòng.