RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2890

Cao Phong vốn dĩ bản tính nhân hậu, phải trải qua bao nhiêu đau đớn, hận thù mới có thể luyện ra được trái tim cứng rắn như sắt đá như bậy giờ?

Không ai trong số bọn họ có thể nói được.

“Chúng ta không biết cậu ấy đã trải qua những gì nên không đủ tư cách để đánh giá cậu ấy làm đúng hay sai.”

Một lời tâm sự của người đàn ông trung niên khiến nhiều người không nói nên lời.

Đúng vậy!

Cao Phong lúc này quả thực là máu me tàn độc, lãnh khốc, vô tình.

Nhưng ai biết được, những người được gọi là anh chị em họ của anh đã bao nhiêu lần muốn đẩy anh xuống địa ngục?

Ai biết được anh đã bao nhiêu lần thoát chết, dành bao nhiêu sức lực và thời gian để bảo vệ những người xung quanh, chịu đựng bao nhiêu kỳ vọng?

Anh chỉ muốn được an toàn và lo cho những người xung quanh mình một cuộc sống bình an.

Tuy nhiên, đám người Cao Anh Hạo lại không muốn như thế, bọn họ đến cả một chút cơ hội của anh cũng phải dập tắt triệt để.

Nếu vậy, cứ giết hết những kẻ ngáng đường là được.

“Phụt!”

Cao Phong ra tay, cha của Cao Dương cũng dính một nhát.

Nhưng mà trong mắt Cao Phong lại không một chút thương hại, hai mắt đỏ như máu, giống như dã thú điên cuồng.

“Mấy người biết không tôi vốn dĩ không muốn giết mấy người!”

“Lần trước trở về, lẽ ra tôi có thể giết hết mấy người trước khi nhà họ Phạm tới, nhưng tôi đã không làm thế.”

“Rất nhiều người nói rằng tôi thiếu quyết đoán, rằng tôi có cơ hội ra tay nhưng tôi lại để vụt mất một cơ hội tốt như vậy.”

“Tôi đơn giản chỉ muốn mấy người biết hối cải sửa chữa những sai lầm trong quá khứ của mình!”

“Nhưng bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ của tôi đúng nực cười!”

“Tôi bây giờ không dám tha thứ cho mấy người nữa rồi, chỉ sợ sau khi tha thứ xong, mấy người lại quay lại cắn ngược tôi lúc nào không hay! Thật sự không dám!”

“Vì mấy người không biết hối cải, vậy thì cứ xuống gặp Diêm vương hết đi!”

Cao Phong lúc này thật sự phát điên, trong đầu cũng dần mất đi sự tỉnh táo.

Chỉ có thể nghĩ tới giết chóc.

Đứng ở đằng xa, Lâm Thục Lan không kìm được nước mắt khi nhìn Cao Phong phát điên.

Cao Phong từ nhỏ đã giữ rất nhiều chuyện trong lòng, không nói cho ai nghe.

Trên thực tế, anh rất nhạy cảm và hay suy nghĩ.

Có thể trong lòng anh thật sự không muốn giết hại người trong gia tộc, nhưng chính bọn họ đã ép anh thành ra thế này.

Chẳng qua vì cái đám Cao Anh Hạo này mang tiếng là người thân nhưng lại chẳng khác gì đám long lang dạ sói.

Cao Phong thả bọn họ đi, nhưng liệu bọn họ có chịu buông tha cho anh không, huống chi anh còn nhiều người cần bảo vệ.

“Tôi vốn là muốn mấy người quỳ trong đền thờ nhà họ Cao, quỳ trước mặt ông nội sám hối, sau đó nợ máu trả bằng máu!”

“Nhưng mà tôi sợ máu của mấy người sẽ làm bẩn mắt ông nội mất!”

Cao Phong không coi ai ra gì cứ thế mà nói, không cần bọn họ trả lời, chỉ cần bọn họ nghiêm túc lắng nghe.

Sau đó, chờ đợi cây đao thép chém xuống.

“Kình Thiên, xin hãy tha cho bọn tôi, bọn tôi biết sai rồi! Thả chúng tôi ra, chúng tôi sẽ rời khỏi nhà họ Cao ngay lập tức!”

“Chúng tôi sẽ rời khỏi Việt Nam, cậu Kình Thiên, xin hãy để chúng tôi đi!”

“Anh họ Kình Thiên, là em, em họ của anh đây! Chúng ta đã cùng nhau bắt cá khi còn nhỏ!”

“Phụt!”

Con đao thép của Cao Phong dừng lại, kề sát cổ một thanh niên.

“Anh họ Kình Thiên, em là em họ của anh! Chúng ta đã từng cùng nhau bắt cá ở bờ biển.” Tên này là con cháu thuộc nhánh phụ của nhà họ Cao, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Đôi mắt đỏ của Cao Phong từ từ đảo hai lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi