Chương 2893
Hôm nay Cao Phong thay đổi rồi, bọn họ cuối cùng cũng biết hối cải.
Nhưng, quá trễ rồi!
“Soạt! Soạt!”
Tiếng bước chân của Cao Phong từ xa dần dần tiến lại gần.
Giống như thần chết đang đến, từng bước từng bước tiếp cận ba người bọn họ.
Không lối lên trời, không đường xuống đất, có cánh cũng khó mà bay.
Trên mặt Cao Phong không chút biểu cảm, chậm rãi đi lên trước mặt ba người bọn họ.
Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng, nhưng không tiếp tục ngăn cản.
Tình yêu có thể khiến người ta điên cuồng thì hận thù cũng vậy.
Thù hận trong lòng Cao Phong nếu không được giải phóng ra, sợ là sẽ bị đè nén đến mức sinh bệnh mất.
“Anh Kình Thiên, em không có đối phó anh, lần trước lúc anh đến đã đánh gãy chân của em rồi.”
“Chúng ta… chúng ta coi như xong rồi đi nha.”
Cao Dương răng run cầm cập đánh vào nhau, tay giữ chặt tay vịn xe lăn, giọng nói run rẩy cầu xin thương xót.
Cao Phong không nói lời nào, chỉ nhìn Cao Dương, trên mặt là biểu cảm hững hờ dửng dưng.
Cao Anh Hạo, Cao Bằng, Cao Dương ba người cấu kết với nhau làm rất nhiều chuyện xấu, Cao Phong hôm nay đều đã biết rõ.
Cho nên, lúc Cao Dương cầu xin thì trong mắt anh, cậu ta cũng chỉ giống như một chú hề đang diễn trò trước lúc chết mà thôi.
“Anh Kình Thiên, anh có đang nghe em nói không? Em không có gạt anh đâu.”
Mắt Cao Dương tràn ngập hoảng sợ và cầu xin, liên tục nói với Cao Phong.
“Tôi bị đuổi khỏi nhà họ Cao, có một phần là nhờ cậu.”
“Sau đó mỗi lần Cao Anh Hạo đối phó tôi, cậu cũng đều nhúng tay vào.”
“Còn nữa, lúc tôi không có ở nhà họ Cao, Tử Hàm đã bị cậu tát bao nhiêu cái?”
Cao Phong nói ra hết một lượt, Cao Dương trợn to hai mắt, vẻ hoảng sợ trên mặt càng thêm kịch liệt.
Cậu ta biết Cao Phong đã biết tất cả.
“Cậu còn dám chối không?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.
“Anh Kình Thiên, em…” Cao Dương nghiến răng nghiến lợi.
“Không dám chối, vậy thì đi chết đi!”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, giơ con dao trong tay lên, hung hãn chém xuống.
“Xoẹt!”
“Á!”
Khi con dao chạm vào cơ thể, Cao Dương hét lên thấu trời.
Trên đùi xuất hiện một vết thương vô cùng gớm ghiếc, máu tươi chảy ra ào ạt.
“Anh Kình Thiên, em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi mà.”
Hai tay Cao Dương ôm lấy đùi, phát ra tiếng hét như lợn bị cắt tiết.
“Hức! Hức! Hức!”
Ánh mắt Cao Phong lạnh lùng, trái tim cứng như đá, chém Cao Dương ba nhát.
“Roẹt, roẹt, roẹt.”
Ba tiếng rạch da thịt liên tiếp, trên thân Cao Dương lại xuất hiện ba vết thương chằng chịt, da thịt hỗn độn, máu tươi rỉ ra.
Cao Dương đau đớn hét lên thất thanh.
“Đau không?”
Cao Phong một tay cầm dao vỗ nhè nhẹ lên mặt Cao Dương.
“Đau! Anh Kình Thiên, đau lắm! Anh tha cho em, tha cho em đi, sau này em sẽ đi theo anh, tuyệt đối không hai lòng!”
Cao Dương đau đớn hét lên, cũng không quên cầu xin Cao Phong tha thứ.
Tuy nhiên, khóe miệng Cao Phong hơi cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Đau là đúng rồi!”
“Biết đau, chứng minh rằng cậu vẫn còn sống.”
“Vậy thì hãy tận hưởng quá trình đau đớn này đi, bởi vì có thể là cậu sắp không cảm nhận được nó nữa rồi.”
Cao Phong từ từ thu lại cây đao thép và đi về phía Cao Bằng.