Chương 2892
Cao Phong một mình đấu với ba mươi người, nhưng lại không sợ hãi chút nào, trên mặt còn lộ ra nụ cười giễu cợt.
“Các người đều muốn chết rồi!”
“Nợ máu phải trả bằng máu, trước đây các người giết ông nội tôi!”
“Bây giờ, đã tới lúc các người phải trả nợ rồi!”
Cao Phong hét lên, sau đó thân hình nhảy vọt lên cao ba thước, cây đao thép trong tay giống như chiếc quạt điện xoay tròn, phút chốc xoay thành một vòng lớn.
Một đòn này giống như gió quét lá thu, chém liên tục bảy tám người.
Bên cạnh Cao Phong lập tức có từng người một rơi xuống.
“Tiếp tục lên! Giết!”
Cao Phong lúc này đã buông bỏ hết sự điềm tĩnh lương thiện trước đây.
Đôi mắt anh đỏ ngầu , trong lòng càng thêm ngập tràn căm hận.
Cuộc chiến đẫm máu một chọi ba mươi.
Không một thành viên nào thuộc nhánh phụ của nhà họ Cao là đối thủ của Cao Phong.
Bọn chúng nghĩ cậy đông hiếp yếu sẽ làm cho Cao Phong bị thương, cho dù không giết được Cao Phong cũng có thể khiến anh trọng thương.
Nhưng, bọn chúng không biết rằng bọn chúng ngây thơ biết bao nhiêu.
Cao Phong dốc sức chiến đấu, lúc này lồng ngực anh ngập tràn tức giận càng khiến anh bộc lộ sức mạnh trước giờ chưa từng có.
“Chết!”
Cao Phong đột nhiên hét lên, con dao trên tay chém liên hồi từ trên xuống dưới.
Tên con cháu thuộc nhánh phụ của nhà họ Cao hô hào muốn giết Cao Phong lúc nãy đã bị anh chém đứt một tay.
Con dao sắc bén cắt đứt da thịt trong vài giây giống như cắt một lát bơ, cực kì mượt mà.
“Chết đi!”
Cao Phong đột nhiên quay lại không hề báo trước, con dao giống như một cỗ máy xay thịt, tay anh lướt tới đâu người chết đến đó.
“Roẹt roẹt! Phụt!”
Hai mắt Cao Phong đỏ rực, toàn thân bê bết máu, giống như một con hổ xông vào bầy cừu, cây đao trong tay linh hoạt thu thập.
Một lúc sau, Cao Phong chậm rãi cất cây đao thép đi, anh đứng như một cây súng giữa cánh đồng.
Trong chu vi chục bước chân, hàng chục tên nhà họ Cao nằm lộn xộn la liệt trên mặt đất.
Già trẻ gái trai đều có.
Bộ đồ xám nhạt giản dị của Cao Phong đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Cây đao thép trên tay anh càng giống như trời đổ mưa, máu đỏ rơi liên hồi không dứt.
Tất cả thành viên thuộc nhánh phụ của nhà họ Cao, ngoại trừ Cao Anh Hạo, Cao Dương và Cao Bằng đều nằm la liệt dưới đất la hét than khóc không ngừng.
Cao Phong vẫn như cũ trừng mắt nhìn không chút thương xót.
“Cậu Phong, có thể bỏ qua rồi.”
Lâm Vạn Quân tiến lên một bước, muốn đến gần Cao Phong để lấy cây đao thép từ tay anh ra.
Ông hiểu hơn ai hết, Cao Phong tuyệt đối không phải là một tên sát nhân khát máu.
Nhưng mà hôm nay, anh không thể không giết những người này.
Chỉ có điều, ông cũng không muốn biến Cao Phong thực sự thành một kẻ giết người điên cuồng.
Tuy nhiên, lòng bàn tay của Cao Phong giống như đã dính chặt với cây đao thép kia vậy, Lâm Vạn Quân không thể nào lấy ra được.
“Haizzz!”
Cao Phong trút ra một tiếng thở dài, sau đó từ từ đi bộ lên phía trước, đi về phía ba người Cao Anh Hạo.
Vốn dĩ Cao Anh Hạo đã bị thương, nên anh ta vẫn nằm gục xuống đất.
Nhưng Cao Dương và Cao Bằng lại trợn mắt ngoác mồm, trong lòng đầy kinh hãi.
Lúc này Cao Phong đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Thậm chí còn hoàn toàn khác xa so với Cao Kình Thiên trong suy nghĩ của bọn họ.
Nếu như sớm biết được thủ đoạn của Cao Phong sẽ kinh khủng như vậy, dù có cho họ mười lá gan họ cũng sẽ không dám đối phó với Cao Phong.
Đây là, người tốt dễ bị bắt nạt, ngựa tốt dễ bị người cưỡi!