RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2947

Trong không khí lảng vảng mùi bùn đất, vẫn còn mang theo mùi mưa làm cho người ta không nhịn được mà hít vào thật sâu.

Cao Phong giẫm lên con đường nhỏ được lát đá xanh, đi về một nơi xa.

Lúc này, Long Tuấn Hạo đang cùng vô số chiến sĩ Đế Phong vội vàng làm gì đó.

Làm cho Cao Phong dở khóc dở cười hơn là, Long Tuấn Hạo kiếm một cái nón bảo hộ không biết từ đầu ra, chụp lên đầu.

Cái đầu trọc sáng loáng phối hợp với một cái nón bảo hộ như thế, thật sự là rất buồn cười.

Không ai ngờ rằng anh Hạo tiếng tăm lừng lẫy, kẻ địch vừa nghe đã sợ mất mật ở Tam Giác Vàng trước kia lúc này thoắt cái đã trở thành một anh chàng công nhân.

“Con mẹ nó, làm nhanh lên, đến ngày mai anh Vũ phải tiến hành lễ đăng quang rồi.”

“Biết lễ đăng quang là gì không? Chắc chắn là các cậu không biết, không biết cũng đừng hỏi, bởi vì ông đây cũng không biết.”

“Phía bên kia làm nhanh lên đi, vừa hay hôm qua trời giáng một trận mưa nên chúng ta cũng không cần phải cần dụng cụ đào đất, dùng tay đào là được rồi.”

Vết thương trên đùi của Long Tuấn Hạo đã được xử lý xong, anh ta lấy vải quấn vài vòng, khập khễnh đi vòng quanh bốn phía.

“Anh Vũ, tôi hỏi anh một chút? Cái tên đần độn Tuấn Hạo này, có phải là có thiên phú đặc biệt để làm bao công không?”

Liễu Tông Trạch thấy Cao Phong tới, vội vàng đi đến bên cạnh Cao Phong, dở khóc dở cười nói.

“Là một người có tiềm lực đấy.” Cao Phong cũng có chút buồn cười.

Cao Phong còn nhớ lúc mình mới quen Long Tuấn Hạo, cảm thấy mặc dù tên này có chút ngỗ ngược nhưng vẫn rất bá đạo.

Đặc biệt là khi anh ta đối phó với tập đoàn Thiên Long và thời điểm đối đầu với mình, phương pháp quá xảo quyệt cầu kỳ, sử dụng tầng tầng lớp lớp thủ đoạn.

Bây giờ rốt cuộc anh đã hiểu ra, cái gì gọi là con người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài.

Long Tuấn Hạo nào chỉ là một con hổ, thật ra anh ta còn là một con hổ lớn.

Cái gì cũng tốt, nhưng bình thường anh ta lại giấu đi, không thể hiện ra trên người.

Có điều đây cũng là một loại khả năng, chính anh ta lựa chọn cách sống như vậy.

“Chắc anh Vũ không biết, Tuấn Hạo nói, anh ta bảo tính cách đó của mình là lạc quan vô tư, sống như vậy sẽ không mệt mỏi.” Liễu Tông Trạch lắc đầu nói.

Cao Phong cười gật đầu nói: “Đây cũng là một phong cách sống.”

“Phong cách cái gì, tôi thấy anh ta chính là một con hổ, mỗi ngày đều sống thật thờ ơ sung sướng. Tôi sẽ không học theo anh ta đâu.”

Liễu Tông Trạch chững chạc đàng hoàng nói xong, không đợi Cao Phong trả lời, lấy ra một cái mũ bảo vệ không biết mò ở đâu ra, đội lên đầu “kịch” một cái.

“Bên kia bên kia, nhanh lên đi, phải mau chóng làm xong. Chúng ta còn phải phủ một cái thảm đỏ thật lớn nữa.”

“Ngày mai là ngày anh Vũ đăng quang, nhất định phải làm sao cho bầu không khí thật vui mừng.” Liễu Tông Trạch la lớn.

Cao Phong che mặt im lặng.

Liễu Tông Trạch này còn không biết xấu hổ mà nói Long Tuấn Hạo buồn cười. Trên thực tế hai người bọn họ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.

Tên trọc mà lại đi chê đầu hòa thượng trọc quá.

Cao Phong đi vòng quanh trung tâm hòn đảo trong chốc lát liền nhận được cuộc điện thoại của nhà họ Cao gọi tới từ Bắc Đảo, nói là bà cụ Cao đã tỉnh.

Nghe nói bà cụ Cao tỉnh lại, tâm trạng của Cao Phong liền trở nên rất kích động, không dám chậm trễ chút nào, lập tức đi gọi Lâm Vạn Quân rồi trực tiếp lái ca nô đi về phía Bắc Đảo.

Tình huống hiện tại của bà cụ Cao rất không ổn định.

Đại đa số thời gian bà đều ở trong trạng thái ngốc nghếch, rất ít khi bà tỉnh táo, cho nên Cao Phong không dám chậm trễ nửa phút thời gian nào.

Trong lòng bà cụ Cao nhất đang định cất giấu rất nhiều bí mật.

Trong lòng Cao Phong vô cùng muốn biết.

“Ông Quân, đợi lát nữa đến Bắc Đảo, ông cũng nên để bác sĩ kiểm tra một chút đi.” Cao Phong trầm giọng nói.

“Chuyện này, được rồi.” Lâm Vạn Quân dừng lại một chút, nhưng vẫn gật đầu.

Trong lòng Cao Phong thấp thỏm không thôi, không nhịn được mà nắm chặt tay lại một chút.

Trong lòng của bà cụ Cao rốt cuộc đang cất giấu bí mật to lớn gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi